Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - THẦY TÔI

25 Tháng Mười Một 20193:48 SA(Xem: 13559)
Nguyễn Thị Thêm - THẦY TÔI
Thy toi NTT



Có người nói với tôi: "Trước 1975 làm gì có NGÀY NHÀ GIÁO.

Đúng vậy, điều đó tôi không chối cãi. Nhưng nói bây giờ chính quyền và người dân tôn trọng nghề dạy học hơn ngày xưa là tôi không đồng ý.

Ngày xưa. 44 năm về trước, chính quyền Việt Nam không quy định một NGÀY NHÀ GIÁO cho dân chúng tổ chức rình rang. Nhưng người Thầy là hình ảnh tốt đẹp nhất để học trò kính trọng và noi theo.

Đâu phải có Ngày Nhà Giáo người Thầy mới được tôn kính và có giá trị trong xã hội. Bây giờ một năm chỉ có một Ngày Nhà Giáo để học trò tỏ ra biết ơn và kính trọng Thầy. Thời chúng tôi đi học, ngày nào cũng là Ngày Nhà Giáo. Bởi vì tới trường, tới lớp ông thầy được học trò kính nễ thật lòng. Ngày không đi học, gặp ông Thầy đi ngang vội đứng lại cúi đầu chào. Được thầy khen một tiếng vui mừng khấp khởi, bị Thầy khiển trách cả đêm không ngủ. Phụ huynh coi thầy giáo là mẫu mực để con mình noi gương.

Ngày đầu tiên đem tôi đến trường, Má tôi đã thưa với Cô giáo :

- Trăm sự nhờ cô, tôi giao cháu cho cô dạy dỗ.

Má tôi dạy rằng:

- Trọng Thầy mới được làm Thầy.  Ba má nuôi con khôn lớn, nhưng Thầy Cô mới là người dạy con điều hay lẽ phải để con thành người tốt sau này"

Một người Mẹ dạy con những lời như vậy, thì làm Thầy hẳn phải là những người thật xứng đáng.

Thật quý hóa, các vị Thầy Cô của tôi không làm xấu đi hai chữ Mô Phạm và lòng tin cẩn của cha mẹ chúng tôi. Các Thầy Cô đã cho tôi biết giá trị đích thực của nghề cầm phấn. Chúng tôi đã có một tuổi học trò tuyệt vời và đáng nhớ. Thầy đã đưa tôi gần gũi với quê hương và dân tộc bằng những bài thơ, bài văn thật hay, nồng nàn yêu nước.  Sự tôn kính và ngưỡng mộ đã vẽ trong đầu cô học trò nhỏ một mơ ước cho tương lai là nối bước chân Thầy.

 

Khi đã quyết định chọn cho mình cái nghề "Bán Cháo Phổi" là người Thầy phải rất yêu nghề dạy học và thích trẻ em. Bởi vì đây là một nghề thanh bạch và hy sinh nhiều thứ. Người Thầy, người Cô phải đặt bổn phận của mình lên trên quyền lợi cá nhân. Phải giữ cho mình xứng đáng với niềm tin của học trò và phụ huynh. Người thầy không có đạo đức sẽ làm hư một thế hệ, ảnh hưởng không nhỏ đến tương lai của cả một dân tộc.

Nghề dạy học phải có bằng cấp đúng tiêu chuẩn quy định. Phải thi tuyển vừa bài viết vừa khảo hạch. Qua khỏi giai đoạn thi cữ khó khăn  sẽ bước vào các trường  Sư Phạm từ 2 năm đến 4 năm, tùy theo dạy Tiểu Học hay Trung Học.
Thi viết thì ai có đủ trình độ đều có thể hoàn thành. Còn thi khảo hạch, người thầy phải hội đủ những tiêu chuẩn mà một nhà giáo phải có. Lời nói phải rõ ràng, thuyết phục. Tính tình điềm đạm khoan dung. Nhất là phải có dung mạo dễ coi. Không bị tật nguyền hay dị dạng. Bởi vì với trẻ em, hình tượng người cô, người thầy đầu đời hoàn mỹ sẽ đi theo trí nhớ của các cháu.

 

Thầy Cô tôi dạy học với chủ trương đem kiến thức truyền lại cho học trò. Giảng bài để học sinh hiểu và suy luận. Tập cho học sinh phát huy năng khiếu của mình. Học sinh chúng tôi phải hiểu bài, làm bài và áp dụng vào đời sống. Ngoài ra còn phải giữ cho mình "Một trí óc minh mẫn trong một thân thể tráng kiện". Phải tập thể dục, thể thao và thi định kỳ.  Bởi vì thân thể yếu nhược, không thể có sức khỏe tốt để học tập.

Ngoài vấn đề học tập, nhà trường còn đặt nặng vấn đề Công Dân Giáo Dục và Đạo Đức làm người. Có lẽ khi bạn tự hào về lối Giáo Dục ngày nay tại VN. Các bạn sẽ không biết gì về các môn này. Đó là các môn học để dạy cho người học trò sống tốt và hữu ích cho xã hội. Biết kính trọng người lớn tuổi, giúp đỡ người già yếu, người bệnh, người tàn tật, trẻ em. Trong gia đình biết tôn trọng ông bà cha mẹ, kính trên nhường dưới, hòa thuận thương yêu. Không được nói láo, gian tham. Phải dũng cảm  đương đầu với khó khăn. Không yếu nhược  trước những áp bức, bất công. Phải yêu Tổ Quốc, yêu Đồng Bào và sống có lý tưởng.

 

Thầy Cô tôi không đưa chính trị vào học đường. Không dạy học trò tự kiêu tự mãn. Khi học giỏi phải giúp đỡ bạn bè chung lớp để cùng nhau tiến bộ. Thầy cũng không thiên vị học trò vì gia thế hay chức vụ. Thầy giáo đã có lương chính phủ để nuôi sống bản thân và gia đình. Không ai có thể mua chuộc hay làm hoen ố thanh danh đạo đức người Thầy. Đó là tự trọng và đạo đức nghề nghiệp...

 

Thầy cô tôi không cần thiết phải chạy theo thành tích để báo cáo với cấp trên. Bởi vì khi đã tốt nghiệp Sư Phạm là đã có đầy đủ kinh nghiệm và chuyên môn. Học sinh giỏi hay dở không hoàn toàn lỗi của Thầy, mà còn do ảnh hưởng từ gia đình và hoàn cảnh. Cho nên ngoài giờ dạy ở trường, Thầy còn đến tận nhà các học sinh kém để tìm hiểu và giúp đỡ. Có khi thầy phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi để kèm cho các học sinh yếu một cách tự nguyện.

 

Chăm học là trách nhiệm của mỗi học sinh nếu muốn tương lai mình sau này sáng sủa. Chúng tôi học nếu không hiểu sẽ nhờ Thầy giảng lại, nhờ bạn chỉ thêm. Việc học của chúng tôi ngày xưa là bổn phận và là niềm vui tuổi học trò. Chúng tôi ham học hỏi, khao khát hiểu biết và muốn trở thành người có thể giúp ích cho quốc gia xã hội.

 

Ngày nay tại VN bệnh thành tích đang làm hư hoại cả một nền Giáo Dục. Từ địa phương đến trung ương, cơ quan nào cũng khoe thành tích đạt 99%. Con số tỷ lệ này là ảo tưởng của hệ thống chính trị và học đường. Bởi vì chính trị không bao giờ đồng nhất. Nó thiên ma vạn trạng, mưu lược và xảo trá để đạt đến đích.

Giáo Dục càng không thể đạt 99% vì mỗi học sinh là con người, một cá thể riêng biệt. Mỗi học sinh có tư chất và khả năng nhận thức khác nhau. Các em không thể là một cái bánh hay vỏ xe được máy móc vận hành và làm ra như khuôn mẫu.  Chỉ có thể vẽ bùa, tăng điểm từ nhà trường để đạt thành tích thi đua hầu báo cáo cấp trên.

Kết quả là gì? Nhà trường thay vì dạy học sinh thành thật thì chính họ lại gian manh. Học đường là nơi đào tạo con người tốt và tài năng cho xã hội. Vô tình tạo ra những vị có bằng cấp mà không có thực tài. Những ông Bác Sĩ, dược sĩ vô tài, có phải giết người không?  Những người đại diện cho dân không biết yêu dân, yêu tổ quốc, có phải tan nhà mất nước không? Những người có chức vụ trong ngành Giáo Dục không biết tôn trọng nhân cách nhà giáo, sử dụng họ như một món hàng trao đổi với cấp trên để lấy thành tích thì đương nhiên giáo dục bại hoại, con người mất phương hướng, xã hội sẽ loạn.

 

Có phụ huynh học sinh, nhiều tiền và thế lực, coi thầy cô giáo như một người dạy học mướn. Không vừa ý là kéo tới trường sĩ nhục thầy cô trước mặt học trò. Có học trò  không coi ông thầy ra gì, ỷ gia thế hành hung thầy giáo. Trong lớp thì đánh nhau loạn xạ, ra đường thì lập phe nhóm chận đường bạn học thanh toán lột quần áo ra vẻ anh chị bự.

Đó là những tệ nạn mà thời trước chúng tôi không bao giờ xảy ra. Thầy Cô giáo có một vị trí rất được tôn kính. Trong lớp học lấy kỷ luật và đạo đức làm đầu. Học đường là nơi đào tạo nhân tài cho đất nước. Xã hội tin như vậy, Phụ huynh học sinh tin tưởng và kính trọng Thầy Cô tuyệt đối. Học trò chúng tôi đặt niềm tin vào những người lái con đò trí thức, đưa chúng tôi vượt qua sự ngu dốt để trưởng thành.

 

Tôi xin lỗi những người có nhiệt tình và tâm huyết. Những người tài năng và sống rất xứng đáng. Những người đã cống hiến rất nhiều từ tiền của đến công sức để phục vụ đồng bào. Nhưng đa số đã thắng thiểu số. Những tệ nạn của ngành Giáo Dục hiện nay đang làm buồn lòng rất nhiều người có tâm huyết cả trong lẫn ngoài nước. Ngay ngôn ngữ và cách dùng chữ lai căng, tối nghĩa bây giờ cũng là nỗi lo của những người yêu tiếng Việt. Nhất là những Nhà Giáo chân chính như các Thầy của tôi.

 

Ngày 20 tháng 11 mỗi năm là ngày "NHÀ GIÁO VN"   Đó là một ngày tốt đẹp để học trò Tri Ân Thầy Cô. Nhưng đằng sau ý nghĩa đẹp đẽ ấy lại đâu đó có rất nhiều thị phi.  Phụ huynh học sinh đều phải nghĩ đến quà, mà món quà thiết thực nhất là tiền mặt. Mỗi một phong bì đưa lên thầy cô để tri ân là tiếng thở dài lo lắng của những bà mẹ nghèo chạy cơm từng bữa.

 

Nghề Giáo là một nghề cao đẹp nhất trong các loại nghề. Bằng chứng là chúng tôi đã hay quá tuổi 70, mỗi năm vẫn tổ chức ngày họp mặt để Tri Ân Thầy Cô. Bởi vì Thầy Cô chúng tôi xứng đáng được chúng tôi mang hoa đến tặng. Thầy cô đã cho chúng tôi một tuổi học trò đẹp tươi và trong sạch nhất. Dù chúng tôi hay con cháu thành công tới đâu, nhưng công lớn nhất cũng do Thầy Cô dạy dỗ.

Chúng tôi rất trân trọng ngày Nhà Giáo 20/11 mỗi năm vì ít nhất cũng nói lên sự quan trọng của ngành giáo dục. Chỉ xin các người làm nghề dạy học hãy nghĩ đến trách nhiệm thiêng liêng của mình mà sống cho đứng đắn. Đừng đóng gói nhân cách mình vào trong chiếc phong bì đút lót, chạy chọt. Đừng giở nhiều chiêu trò với phụ huynh và học sinh trong công tác giáo dục để kiếm thêm tiền. Đừng  than van là mình bị khinh bỉ, rẻ rúng. Hãy tẩy chay những con sâu, những tệ nạn trong ngành Giáo Dục để nhà giáo lấy lại niềm tin như trước ngày 30/4/1975.

 

Kính thưa Thầy Cô,

Ngày xưa, chúng con không có ngày "Nhà Giáo" để vinh danh Thầy Cô. Nhưng bao nhiêu năm qua, Thầy Cô đã nằm ở vị trí cao đẹp nhất trong trái tim của mỗi chúng con. Chúng con xin Tri Ân Thầy Cô với tất cả tấm lòng trân quý và kính trọng.

Tạ ơn Thầy Cô đã cho con một tuổi thơ quá đẹp

Tạ ơn Thầy Cô đã thức nhiều đêm để chấm bài

Tạ ơn Thầy Cô đã cho con một nền Giáo Dục Nhân Bản và Ưu Việt

Ta ơn Thầy Cô đã cho con biết yêu chữ viết, văn chương và cái đẹp của cuộc sống.

Tạ Ơn Thầy Cô biết bao nhiêu cho đủ. Con xin kính chúc Thầy Cô sức khỏe khang an và gia đình hạnh phúc.

Nguyện ơn trên gia hộ cho các Thầy Cô yêu dấu của con.

 

Nguyễn Thị Thêm.

HAPPY THANKSGIVING  THNQ

 

 

31 Tháng Ba 2010(Xem: 93771)
Đêm qua thức giấc một mình, nhìn trăng sáng tôi chợt nhớ đến ánh trăng ở VN, nhất là trăng miền biển, trông rất hiền hòa và trong sáng, nơi tôi đã sống 2 năm với nghề “gõ đầu trẻ” sau năm 1975, khi tôi vừa tốt nghiệp trường Sư phạm Sài Gòn, thời gian này đã để lại trong tôi một dấu ấn khó quên.
30 Tháng Ba 2010(Xem: 83589)
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.
29 Tháng Ba 2010(Xem: 41159)
Tiêu đề: Dù muốn dù không Artist: Ngô Càn Chiếu Composer: Ngô Càn Chiếu Harmonist: Ngô Càn Chiếu Lyricist: Ngô Càn Chiếu Length: 4:52 minutes (4.46 MB)
16 Tháng Ba 2010(Xem: 70807)
Cái thời nghe Lòng Mẹ của Y Vân Chị với em khóc chung nỗi niềm không ai dỗ Đời học trò nghèo muôn vàn khốn khó Chị nhường em tập vở mới, bút chì màu
13 Tháng Ba 2010(Xem: 58393)
Sẽ hát tặng cho trăng Một bài ca của biển Giữa trời đêm thinh lặng Tiếng sóng vỗ thật hiền
07 Tháng Ba 2010(Xem: 55477)
Mỗi lần Xuân đến hoa khoe sắc Ray rức lòng con nỗi nhớ quê Nhớ dáng Mẹ hiền lần gậy trúc Ngóng đợi con về tận cuối đê...
07 Tháng Ba 2010(Xem: 54500)
Em đâu biết cũng vì hương trên tóc Cuốn hồn tôi bay mất tự bao giờ Tôi ngắm hoài cho hương tóc lạc vào thơ Và thầm đếm vu vơ từng sợi rối
07 Tháng Ba 2010(Xem: 56157)
MISSOURI sóng bạc đầu Nhưng ĐỒNG NAI vẫn xanh màu trong tôi Chiều buồn đứng ngắm sông người Ngỡ mình đang đứng giữa trời Quê Hương!
07 Tháng Ba 2010(Xem: 55756)
Bên ngoài khung cửa sổ Là gió thổi lay lay Cùng lá cây thổ lộ Về những vầng mây bay.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 42764)
Viết bài này, người viết bày tỏ ở đây một sự nuối tiếc là: Bài viết của nhà thơ Du Tử Lê về Nguyễn Tất Nhiên đã không nói lên được tính chất phối hợp đến kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Đó là điều quan trọng nhất cần được nói tới.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 27068)
Ðiều bịa đặt làm tôi khó chịu nhất là anh bảo là anh Phạm Duy nhờ tôi làm áp lực với anh để anh Phạm Duy không phải trả đúng giá cho những bài thơ của anh Nguyễn Tất Nhiên mà anh Phạm Duy phổ nhạc.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 76815)
Tháng ba gi ó về đong đưa nỗi nhớ Giàn hoa vàng có kịp nở chiều nay? Để con về thấy vườn nhà rực rỡ Nhờ mẹ yêu thương chăm tưới mỗi ngày.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 77307)
Có bao giờ anh mơ? Một ngày tràn nắng ấm Gom lại tình đã vơi Chất chở đầy tim nóng Nồng nàn bước chân qua?…
02 Tháng Ba 2010(Xem: 76441)
Tuyết trắng đùa vui suốt đêm qua Phủ lên cây cỏ, phủ mái nhà Rung rinh, lóng lánh như hạt ngọc Như ánh mắt buồn, giọt lệ sa
27 Tháng Hai 2010(Xem: 32128)
Chưa có “cơ duyên hạnh ngộ” với Thầy Lê Quý Thể ở quê người, nhưng các CHS NQ luôn nhớ đến ông Thầy trẻ vừa có nhiệt tâm của một nhà giáo, vừa có tinh thần quyết thắng của một người mê thể thao...
26 Tháng Hai 2010(Xem: 75385)
Gặp lại tình cờ tiếng nói đã quen Trong khốn khó quê người còn lời gọi Con sông quê cho tôi vay tiếng nói Bên nầy bán cầu tôi nợ đến kiếp sau .
26 Tháng Hai 2010(Xem: 72838)
Quanh hiu nỗi nhớ, phương trời nhớ Em tiếc làm sao một mối tình Đẹp quá anh ơi! Trời diễm lệ… Tình mình đẹp mãi phải không anh?
25 Tháng Hai 2010(Xem: 62545)
Ừ nhỉ! Thì thôi mình chia tay. Dẫu biết không anh, chân bước lạc loài. Nước mắt tràn mi lấp đầy khoảng tối Nhưng - khi còn anh, tôi cũng vậy thôi!...
24 Tháng Hai 2010(Xem: 88341)
Một buổi họp mặt tân niên Canh Dần của tuổi Cọp đã được tổ chức vào chiều chủ nhựt 21/2/2010 tại nhà chị Nguyễn thị Mỹ thuộc thành phố Westminter.
24 Tháng Hai 2010(Xem: 49709)
Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi Giọt nắng bâng khuâng Giọt nắng rơi rơi bên thềm
23 Tháng Hai 2010(Xem: 54254)
Cả trời sao tưng bừng Mừng lễ hội tháng Giêng Trăng tỏ nỗi niềm riêng Trào tuôn dòng sáng bạc
18 Tháng Hai 2010(Xem: 56838)
Xuân về lại nhớ Xuân xưa, Những chiều tan học đón đưa Em về. Tóc cài Hoa " Bưởi " đê mê, Không ngờ xa cách sơn khê mịt mùng.
18 Tháng Hai 2010(Xem: 86566)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
16 Tháng Hai 2010(Xem: 79156)
Trước hết, bước qua năm mới, Thủy xin kính chúc mọi người được một năm an khang, hạnh phúc và thịnh vượng. Nhân đây, với tư cách là mẹ của hai đứa con của anh Nguyễn Tất Nhiên, Thủy xin trân trọng gửi đến quý Thầy, quý Bạn lời tri ơn chân thành sâu đậm nhất.
13 Tháng Hai 2010(Xem: 50988)
Nhìn Mai chợt nhớ xuân về, Đồng Nai xứ Bưởi, tóc thề, trường xưa. Những chiều ta đứng NÚP mưa, Tình xuân chớm nở, đón đưa mặn nồng.
12 Tháng Hai 2010(Xem: 51839)
Bao chàng cây si trẻ Như cánh bướm vờn quanh Chị tôi cười e ấp Hẳn như còn phân vân
12 Tháng Hai 2010(Xem: 93776)
Trang WEB Nhà Ngô Quyền, trong niềm hân hoan đón mừng Năm mới Canh Dần 2010, xin trân trọng giới thiệu những vần thơ Xuân của những cây bút thân quen của Trang Nhà qua những đề tài không xa lạ có liên quan mật thiết đến mọi người. Rất mong, trong những lời thơ, câu thơ hay cả bài thơ, những người viết mang đến cho Thầy Cô và Anh Chị Em quý mến những đóa hoa Xuân đầy hương sắc. Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức: