Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thơ Lâm Văn Bảnh - NHỚ CALI

29 Tháng Chín 201710:00 SA(Xem: 21401)
Thơ Lâm Văn Bảnh - NHỚ CALI
Nhớ Cali LVB
             
 
NHỚ CALI 
Lâu quá không về thăm Cali!
Bạn vẫn như xưa? Phố thay đổi gì? 
Phước Lộc Thọ đông vui... chiều thứ bảy?
Bolsa rộn ràng... khắp lối đi.
Nhớ phở Lovers, với đuôi bò,
Tô dù lớn, nhỏ vẫn đủ no.
Mời ông "Cò Hương" qua cho tiện, 
Vọng cổ không đàn, chẳng đắn đo. 
Bánh xèo Mi, bữa đầu tiên, 
Ăn một lần thôi, đã bắt ghiền. 
Tâm Lữ, con sâu, nay còn nhớ? 
Tân nhìn mĩm cười, vẫn còn nguyên.
Phở 86, bạn bè đông vui,
Tâm sự hàn huyên... rộn tiếng cười...
Quán tính lộn tiền, Việt khiếu nại 
Kỷ niệm trong đời thật khó quên.
Quán gà đi bộ, nhớ không Tâm?
Xe đậu dẫu xa cũng thấy gần
Vừa thơm vừa ngon lại vừa rẻ,
Phao câu, nhường nhau thắm tình thân.
Phở Pasteur, Tràm Chim không xa,
Mời "cô", Huệ, Mỹ, Dung... người nhà.
Xem như thân tình, ban đầu gặp,
Đất lạ chưa quen, riêng mình ta! 
"Chủ đồn điền", Châu, diễn trò hay 
Góp vui cho người, ngày qua ngày 
Luôn cười xuề xoà... Vui bè bạn,
Bận lòng mà chi chuyện đắng cay?!
Tip Top, cuối tuần thật đông vui,
Cùng nhau trò chuyện rộn tiếng cười.
"Khoai thuở hàn vi" mua đãi bạn,
Của rẻ, tình ngon... ngại ngùng chi.
Chuyện dẫu riêng tư, cũng moi ra!
Thoải mái, bởi chưng chỉ phe ta.
Bao chưởng tha hồ, tung ra hết,
Góp vui cho tình thêm đậm đà.
Nhớ Garden Grove, đêm đầy trăng,
Tâm sự đầy vơi... với chị Hằng.
Tôi bỏ Quê hương, qua đất Mỹ 
Chị bỏ lụy Trần, để chọn Trăng.
Nhớ căn nhà che tôi nắng mưa,
Nhớ Người bỏ công đi, về, đón đưa.
Giờ vẫn quạnh hiu buồn đơn lẻ!
Bổng dưng chuyện buồn... ngăn lối xưa!
Nhớ quá... vài dòng... cho đỡ thôi!
Bởi chưng nam, bắc cách phương trời!
Bao giờ gặp lại cùng tâm sự,
Dẫu gì! Đừng xem như nước chảy hoa trôi!
Ngày về, cứ ngỡ rồi sẽ sang,
Lời hứa, ngờ đâu đã lỡ làng!
Thu về lạnh lẽo, đông càng buốt!
Lẻo đẻo một mình... mãi lang thang! 

       Lâm v Bảnh (Minnesota)

*Ông Cò Hương: biệt danh Nguyễn H. Hạnh
Cô: cô Nguyễn thị Trí 
Khoai thuở hàn vi: khoai bán, khoai mì 
Chủ đồn điền: biệt danh Trầm Hữu Tình 
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 70046)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74890)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 72962)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74255)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 31955)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75700)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73240)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 58816)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73394)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76160)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82452)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83367)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 81666)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 85334)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91076)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 87396)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81554)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81530)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 62154)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 62754)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79983)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81502)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82496)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83607)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 99263)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93064)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 62807)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 78700)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi