Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Ma Thị Ngọc Huệ - Tình Thầy, Nghĩa Bạn Trường Ngô Quyền.

20 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 36030)
Ma Thị Ngọc Huệ - Tình Thầy, Nghĩa Bạn Trường Ngô Quyền.

 

Hồi tưởng

Tình Thầy, Nghĩa Bạn Trường Ngô Quyền Biên Hòa.

 

                   *Xin dâng tặng hương hồn anh Nguyễn Phong Cảnh.

                                                Ma Thị Ngọc Huệ

 

            Những tưởng đem anh vào bệnh viện là để vô nước biển cho khỏe, vì anh ăn uống không được và vô cùng mệt mỏi. Nhưng không ngờ, bác sĩ lại báo tin anh đã bị ung thư gan vào giai đoạn chót!

            Như tiếng sét bên tai. Quá bất ngờ! Thật sửng sốt và vô cùng tuyệt vọng! Anh chỉ biết nhìn tôi một cách buồn rầu và lắc đầu nói: “Thôi tiêu rồi em ơi! chỉ tội nghiệp em!”. Tôi nhìn anh…chết sửng, mà không nói được lời nào.

Trước đó, ngay lúc đó, và những ngày tiếp theo, các Thầy, Cô và các bạn của tôi, lúc nào cũng túc trực với tôi bên giường bệnh của anh. Những ngày đó vì cuối đông nên trời rất lạnh, ai ai sau khi đi làm về cũng muốn nghỉ ngơi ở nhà cho ấm áp, trong khi đó Thầy Cô và các bạn của tôi không quản ngại trời lạnh lẽo, đường xá xa xôi…đã lặn lội đến bệnh viện để an ủi anh và giúp đỡ tôi!

Mặc dù đang trong cơn bệnh ngặt nghèo, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh mĩm cười…có lẽ anh vui mừng vì thấy tôi được bạn bè giúp đỡ, không phải cô độc nơi đất khách quê người! Các Thầy Cô thì mang báo chí cho tôi xem, đem kẹo me cho tôi ăn cho đỡ buồn ngủ, còn các bạn thì thay phiên nhau đem thức ăn: khi thì nấu cháo, lúc mua bánh mì, phở, hoặc súp…đến cho tôi để có sức thức đêm chăm sóc cho anh.

            Có lẽ quá yên tâm, thấy không còn phải vướng bận lo lắng cho tôi nữa, nên anh đã vội vã ra đi, một cách thanh thản…sau bốn ngày được bác sĩ báo hung tin!

Tôi không bao giờ quên được những giờ phút mà anh thở hơi cuối cùng trên giường bệnh. Các Thầy Cô, các bạn cùng người thân trong gia đình tôi đều có mặt xung quanh, trong căn phòng không rộng lắm, khoảng 60 người đã cùng tôi chấp tay cầu nguyện cho anh, khi thấy anh thoi thóp thở và hơi thở đứt quãng từ từ, tôi thật sự điếng hồn và muốn ngất xĩu! Ngay lúc đó các bạn tôi miệng thì đọc kinh to lên, át cả tiếng khóc của tôi, những cái nắm chặt tay tôi, những cái ghì mạnh vai tôi như chuyền sức mạnh tiếp sức cho tôi, để tôi có thể đứng vững hơn khiến cổ họng tôi như tắt nghẹn, nước mắt tràn ra làm mờ cả mắt tôi, lúc đó tôi chỉ biết đọc kinh theo các bạn như một cái máy. Tiếng đọc kinh càng dồn dập và càng to hơn khi anh thở một hơi cuối cùng… nhẹ nhàng, thanh thản. Các bạn tôi vẫn tiếp tục đọc kinh, và vẫn ghì chặt lấy tôi quyết không cho tôi la khóc vì sợ anh luyến tiếc mà không siêu thoát được!

            Những ngày tiếp theo chắc sẽ là những ngày dài cô đơn trống vắng đối với những người khác khi có cùng một hoàn cảnh như tôi; nhưng với tôi thì ngược lại, vì tôi rất may mắn được Trời Phật thương nên ban cho tôi một tình thầy trò thật sâu đậm, một tình bạn bất diệt…và nhất định chỉ có được từ trong trường Trung học Ngô Quyền mà thôi!

Tôi xin tri ân và nghiêng mình cảm tạ những tấm lòng quý hiếm của quý thầy cô và những tình cảm thân thương của các bạn tôi cùng là các học sinh yêu quý của trường Ngô Quyền Biên Hoà.

 

Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!

                          Tháng 6-2006

 

                                               

Tiễn biệt anh Nguyễn Phong Cảnh

 

(Bài đã được đọc trước lễ di quan).

* Thương tặng chị Huệ.

 

Anh nằm đó, còn chúng tôi đứng cạnh.

Trong tấc gang, mà cách biệt ngàn trùng.

Xa mất rồi, những yêu dấu mến thương.

Còn đâu nữa, những ngày xưa thân ái.

 

Tiễn anh đi, trời đất cũng lạnh căm

Giờ ly biệt, mấy ai không đau xót.

Gạt nước mắt, nén lòng đau như xé.

Bạn đời anh, lặng lẽ nuốt đau thương.

Cùng thân hữu, tiễn biệt anh lần cuối.

Tình thương đó chắc rằng anh đã hiểu.

Hãy ra đi, đừng vướng bận trần ai.

 

Tìm đâu nữa, còn tìm đâu thấy nữa.

Trong lát đây ngọn lửa sẽ bùng lên.

Thân tứ đại đã trở về cát bụi.

Nhưng anh linh cõi an lạc tìm về.

Cầu mong anh được siêu thoát nhẹ nhàng.

Thôi vĩnh biệt –vĩnh biệt anh mãi mãi.

                             Nguyễn Thị Hiền

                                             

 

18 Tháng Hai 2011(Xem: 143024)
Sông ngưng trôi mà đêm chẳng ngừng trôi Đêm qua hết, sông vẫn dòng sông cũ Nước vẫn nước xưa, gió vẫn qua lối nhỏ Chỉ có ngày thơ đi mất theo dòng đời!
11 Tháng Hai 2011(Xem: 57843)
Xin lòng chỉ bâng khuâng Tim chớ nên thổn thức Xưa ta dại, ta khờ Nay ta mãi còn ta!?
10 Tháng Hai 2011(Xem: 136254)
Niềm vui đầu năm đến bất ngờ. Nhờ trang web Ngô Quyền, nhờ kỹ thuật khoa học tiến bộ, nửa thế kỷ sau mình tìm gặp được bạn bè. Xin cảm ơn tấm lòng thành của nhau, của những người xa xứ.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 117400)
Đầu năm khai bút viết gì đây? Đào, Mai đua sắc báo Xuân đầy Non sông một dãy bao hoa gấm Tổ quốc triệu người bấy nhiêu mong
10 Tháng Hai 2011(Xem: 131456)
Tôi nhớ câu của St. Ex có lần K. nói: “C’est tellement mystérieux, le pays des larmes.” Mối tình ấy có thật không hay chỉ là trong trí tưởng của tôi?Mối tình ấy có thật không hay chỉ là trong trí tưởng của tôi?
06 Tháng Hai 2011(Xem: 127099)
Thêm một mùa Xuân xa quê hương Ba mươi mấy năm nhớ phố phường Nhớ hàng hoa thắm hàng bánh mứt Nhớ mái học đường, thật thân thương
05 Tháng Hai 2011(Xem: 133138)
Và khi biết anh tuổi Mẹo, Duyên suýt bật cười vì chợt nhớ đến câu “thần chú” của mẹ ngày xưa: “Hợi Mẹo Mùi, là duyên tam hạp”. Mình là tuổi Mùi. Anh ấy là tuổi Mẹo, vậy là tốt duyên rồi!
02 Tháng Hai 2011(Xem: 121565)
hơn 1 tháng nữa bước qua tuổi 61 ta, trở lại một vòng tuần hoàn của cuộc đời. Bất chợt mình ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Mình lấy giấy bút ra, tính sổ cuộc đời, 60 mùa xuân mình đã trải qua, có vui buồn lẫn lộn.
31 Tháng Giêng 2011(Xem: 130652)
Anh biết không? Hương vị Tết bên này chỉ mới vừa phảng phất đôi chút chưa kịp đọng lại thì đã bay biến đi đâu mất rồi...
31 Tháng Giêng 2011(Xem: 130404)
Xuân bây giờ, Xuân trải rộng ngàn sau Mãi mãi Xuân trong tình thương của Mẹ Mãi mãi con của những ngày thơ bé Dẫu xa Mẹ rồi lòng mong nhớ nào nguôi.
30 Tháng Giêng 2011(Xem: 124987)
Đông sẽ tàn, Xuân về trời lại xanh. Giọt sương mai tan nỗi nhớ long lanh. Bước thênh thang, con say đời vẫy gọi Mẹ sẽ cười thay giòng lệ mừng rơi.
25 Tháng Giêng 2011(Xem: 48558)
... ông ước ao đám mây trắng ngang trời kia sau khi bay vòng quanh... quả đất tròn sẽ lại bay về đây!
25 Tháng Giêng 2011(Xem: 124760)
Yêu người em vẫn mong chờ Anh đi quên cả trời mơ thuở nào Để em nhỏ giọt lệ sầu Khóc thầm cho mối tình đầu dở dang
23 Tháng Giêng 2011(Xem: 136979)
Mùa Xuân có về cho người ly hương??? Một thoáng rưng rưng -lóng lánh giọt buồn... Bên tách trà xanh-nhớ mùa Xuân cũ Thầm hỏi ngày về ?... xa tít mù sương...
21 Tháng Giêng 2011(Xem: 133689)
Tất cả đi tìm nhau đều gặp gỡ Giữa trời xuân hương nồng ấm an hòa Chỉ riêng em tìm hoài trong nỗi nhớ Một mình chim én nhỏ chẳng mùa xuân
20 Tháng Giêng 2011(Xem: 138327)
Bây giờ muôn nẻo hoàng hôn Ánh trăng vàng võ ngõ hồn xanh xao Trả anh âu yếm ngày nào Bước chân lầm lỡ lạc vào lối yêu.
20 Tháng Giêng 2011(Xem: 129649)
Tình mình trở gót long đong Đại dương hai đứa nghìn trùng cách xa Xuân về sương nhỏ lệ hoa Chuỗi sầu giăng mắc ngõ nhà còn vương
20 Tháng Giêng 2011(Xem: 131295)
Xuân về lòng chạnh nhớ thêm Những ngày xưa cũ êm đềm giấc mơ Trăm thương ngàn nhớ đôi bờ Gởi người phiêu lãng mộng chờ kiếp sau