Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Ma Thị Ngọc Huệ - Tình Thầy, Nghĩa Bạn Trường Ngô Quyền.

20 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 36034)
Ma Thị Ngọc Huệ - Tình Thầy, Nghĩa Bạn Trường Ngô Quyền.

 

Hồi tưởng

Tình Thầy, Nghĩa Bạn Trường Ngô Quyền Biên Hòa.

 

                   *Xin dâng tặng hương hồn anh Nguyễn Phong Cảnh.

                                                Ma Thị Ngọc Huệ

 

            Những tưởng đem anh vào bệnh viện là để vô nước biển cho khỏe, vì anh ăn uống không được và vô cùng mệt mỏi. Nhưng không ngờ, bác sĩ lại báo tin anh đã bị ung thư gan vào giai đoạn chót!

            Như tiếng sét bên tai. Quá bất ngờ! Thật sửng sốt và vô cùng tuyệt vọng! Anh chỉ biết nhìn tôi một cách buồn rầu và lắc đầu nói: “Thôi tiêu rồi em ơi! chỉ tội nghiệp em!”. Tôi nhìn anh…chết sửng, mà không nói được lời nào.

Trước đó, ngay lúc đó, và những ngày tiếp theo, các Thầy, Cô và các bạn của tôi, lúc nào cũng túc trực với tôi bên giường bệnh của anh. Những ngày đó vì cuối đông nên trời rất lạnh, ai ai sau khi đi làm về cũng muốn nghỉ ngơi ở nhà cho ấm áp, trong khi đó Thầy Cô và các bạn của tôi không quản ngại trời lạnh lẽo, đường xá xa xôi…đã lặn lội đến bệnh viện để an ủi anh và giúp đỡ tôi!

Mặc dù đang trong cơn bệnh ngặt nghèo, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh mĩm cười…có lẽ anh vui mừng vì thấy tôi được bạn bè giúp đỡ, không phải cô độc nơi đất khách quê người! Các Thầy Cô thì mang báo chí cho tôi xem, đem kẹo me cho tôi ăn cho đỡ buồn ngủ, còn các bạn thì thay phiên nhau đem thức ăn: khi thì nấu cháo, lúc mua bánh mì, phở, hoặc súp…đến cho tôi để có sức thức đêm chăm sóc cho anh.

            Có lẽ quá yên tâm, thấy không còn phải vướng bận lo lắng cho tôi nữa, nên anh đã vội vã ra đi, một cách thanh thản…sau bốn ngày được bác sĩ báo hung tin!

Tôi không bao giờ quên được những giờ phút mà anh thở hơi cuối cùng trên giường bệnh. Các Thầy Cô, các bạn cùng người thân trong gia đình tôi đều có mặt xung quanh, trong căn phòng không rộng lắm, khoảng 60 người đã cùng tôi chấp tay cầu nguyện cho anh, khi thấy anh thoi thóp thở và hơi thở đứt quãng từ từ, tôi thật sự điếng hồn và muốn ngất xĩu! Ngay lúc đó các bạn tôi miệng thì đọc kinh to lên, át cả tiếng khóc của tôi, những cái nắm chặt tay tôi, những cái ghì mạnh vai tôi như chuyền sức mạnh tiếp sức cho tôi, để tôi có thể đứng vững hơn khiến cổ họng tôi như tắt nghẹn, nước mắt tràn ra làm mờ cả mắt tôi, lúc đó tôi chỉ biết đọc kinh theo các bạn như một cái máy. Tiếng đọc kinh càng dồn dập và càng to hơn khi anh thở một hơi cuối cùng… nhẹ nhàng, thanh thản. Các bạn tôi vẫn tiếp tục đọc kinh, và vẫn ghì chặt lấy tôi quyết không cho tôi la khóc vì sợ anh luyến tiếc mà không siêu thoát được!

            Những ngày tiếp theo chắc sẽ là những ngày dài cô đơn trống vắng đối với những người khác khi có cùng một hoàn cảnh như tôi; nhưng với tôi thì ngược lại, vì tôi rất may mắn được Trời Phật thương nên ban cho tôi một tình thầy trò thật sâu đậm, một tình bạn bất diệt…và nhất định chỉ có được từ trong trường Trung học Ngô Quyền mà thôi!

Tôi xin tri ân và nghiêng mình cảm tạ những tấm lòng quý hiếm của quý thầy cô và những tình cảm thân thương của các bạn tôi cùng là các học sinh yêu quý của trường Ngô Quyền Biên Hoà.

 

Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!

                          Tháng 6-2006

 

                                               

Tiễn biệt anh Nguyễn Phong Cảnh

 

(Bài đã được đọc trước lễ di quan).

* Thương tặng chị Huệ.

 

Anh nằm đó, còn chúng tôi đứng cạnh.

Trong tấc gang, mà cách biệt ngàn trùng.

Xa mất rồi, những yêu dấu mến thương.

Còn đâu nữa, những ngày xưa thân ái.

 

Tiễn anh đi, trời đất cũng lạnh căm

Giờ ly biệt, mấy ai không đau xót.

Gạt nước mắt, nén lòng đau như xé.

Bạn đời anh, lặng lẽ nuốt đau thương.

Cùng thân hữu, tiễn biệt anh lần cuối.

Tình thương đó chắc rằng anh đã hiểu.

Hãy ra đi, đừng vướng bận trần ai.

 

Tìm đâu nữa, còn tìm đâu thấy nữa.

Trong lát đây ngọn lửa sẽ bùng lên.

Thân tứ đại đã trở về cát bụi.

Nhưng anh linh cõi an lạc tìm về.

Cầu mong anh được siêu thoát nhẹ nhàng.

Thôi vĩnh biệt –vĩnh biệt anh mãi mãi.

                             Nguyễn Thị Hiền

                                             

 

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 74922)
Vạn dặm đường xa, vạn dặm xa Khói chiều vương vấn bóng quê nhà Lòng nặng lòng nghe hoàng hôn xuống Một khối tình em, một mẹ già
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71352)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75953)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74094)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75157)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32526)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76843)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74419)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 59786)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74234)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77199)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83395)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84480)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82683)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 86361)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 92251)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88567)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82563)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82596)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63160)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63738)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81073)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82370)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83610)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84700)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100177)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93873)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63599)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......