Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Non - VU LAN NHỚ MẸ

26 Tháng Tám 20151:10 SA(Xem: 24536)
Cỏ Non - VU LAN NHỚ MẸ

VU LAN NHỚ MẸ

CN

metrongmo

“…. Ầu ơ! ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi Mẹ dắt Con đi

Con đi Trường Học, Mẹ đi Trường Đời, …”

                                                                                 

Câu ca dao mà Mẹ tôi thường ngồi đưới đất, đong đưa võng và hát ru cho tôi ngủ khi tôi mới lên năm, vẫn còn hằn sâu trong trí não tôi. Thuở lần đầu tiên chưa biết gì, tôi thường hay thắc mắc và im lìm để yên trong bụng. Mỗi ngày càng lớn lên, tôi như hiểu biết thêm và như thấm thía được ý nghĩa của câu ca dao nầy. Tôi thường lẽo đẽo đi theo Mẹ tôi khắp nơi ra chợ, đi buôn, lên xe, chất hàng, xuống xe, mang hàng đưa cho từng người khách.

… Mẹ thật nhanh nhẹn trong đôi chân và nhiệt tình trong công việc. Mẹ không quản ngại công lao, vất vả. Những giọt mồ hôi lã chã trên trán Mẹ tôi, rớt xuống từng hạt một, lưng áo Mẹ đẫm ướt. Dùng cánh tay mặt quẹt ngang vệt mồ hôi lấm tấm hay nhỏ giọt trên trán, Mẹ tôi vẫn không ngừng nghỉ, vẫn kiên trì cho đến khi xong việc. Tôi thương Mẹ quá đỗi. Tôi bước đến muốn làm một cái gì để giúp Mẹ tôi, kéo, khiêng, phụ hàng từ trên chiếc xe lam xuống, nhưng Mẹ ngăn tôi lại: “Nặng lắm con, đừng đụng vô, nó rớt xuống là giập chân con đó, nặng lắm con, để Mẹ làm từ từ cũng được…”

Khi tuổi Mẹ tôi hơn lục tuần, Mẹ thường vắng nhà buổi tối. Sau khi lo cho Anh Em chúng tôi ăn cơm chiều xong khoảng 5 giờ, Mẹ vội vã chạy ra bến xe để bắt kịp chuyến xe cuối cùng đi lên Tỉnh. Đường từ nhà tới Tỉnh khoảng hơn một tiếng rưỡi. Mẹ lên Tỉnh mua hàng đem về nhà để phân phối cho mấy tiệm bán lẻ. Mẹ phải đi sớm vì mới có đủ hàng và phải về sớm để tránh mất thời giờ phải qua những trạm xét "không cần thiết" trên đường đi và có đủ giờ giao hàng cho tiệm. Tôi không biết Mẹ tôi có được bao nhiêu tiếng đồng hồ để ngủ qua đêm (?), nhưng Mẹ nói là "Trời chưa hừng sáng là Mẹ phải có đủ hàng chất trên xe lam và lên đường về". Chỉ thấy Mẹ về đến nhà lúc sáng sớm, khi tôi mới vừa lồm cồm thức dậy, chuẩn bị sửa soạn để đi học. Sau nầy có dịp, tôi được theo Mẹ lên Tỉnh chơi, Mẹ dắt tôi đến nhà Bà Dì họ và giới thiệu Bà Dì họ đã cho Mẹ tôi trọ ngủ vài tiếng đồng hồ trước khi lên xe lam về. Bà Dì họ nói với tôi rằng: "Con coi Má con giỏi không? Nhà Dì hàng rào tường cao như vậy mà Má con, rất là lịch sự và tự trọng, không muốn đánh thức Dì hay cả nhà dậy để lấy chìa khóa mở cổng rào ra, cứ nhẹ bước, 4 giờ sáng là leo tường đi ra ngoài lấy hàng, xếp lên xe rồi chở về nhà. Dì thật chào thua Má Con". "Ròng rã, liên tục qua mấy năm nay". Chúng Tôi nào có biết? Mấy đứa Con của Mẹ có thấy và nghe được từ trước đến nay đâu? Tôi thật ngỡ ngàng. Nhìn dãy tường hàng rào cao quá khổ tầm vóc của Mẹ tôi, một sự xúc động nghẹn ngào, nước mắt tôi bỗng rớt xuống. Tôi thắc mắc! thắc mắc! cho mãi đến bây giờ. Làm thế nào Mẹ tôi có thể thực hiện được việc leo tường rào cao như vậy??? - Ba tôi trả lời: "Mẹ tụi Con có gì mà làm không được đâu?". "Mẹ rất giỏi và khéo. Khi Mẹ muốn là phải được thôi!"

Tôi tò mò và cứ đi theo Mẹ mà đòi mãi. Một hôm có lần Mẹ "cho phép" tôi được đi cùng chuyến xe lam mà Mẹ bao để chở hàng về với Mẹ. Tôi chứng kiến được sự khéo léo và bươn chải của Mẹ tôi trong việc làm của Mẹ, lúc bấy giờ Mẹ tôi đã trên bảy mươi tuổi rồi. Điều mà tôi không sao xóa mờ khỏi tâm trí tôi là hình ảnh Mẹ tôi rất vô tư, ngồi mé cạnh bên người tài xế lái xe lam, phân nửa mông trên ghế và nửa trên không, ngoài ghế, tay nắm chặt lấy sợi dây nắm để được an toàn, phía trước mặt cạnh bên cửa xe lam. Tôi lo sợ cho Mẹ tôi với ý nghĩ trong đầu là lỡ xe cán đá hay chạy nhanh dằn trên đường, hay xe thắng gấp, liệu Mẹ tôi có giữ được sự an toàn cho tánh mạng của Mẹ không?. Tôi muốn nhắc nhở Mẹ tôi sự nguy hiểm mà tôi thấy trước mắt tôi. Dường như Mẹ tôi không cho đó là điều phải lo. Vì trên chuyến đi với tôi lần đầu đó Mẹ tôi đã trải qua đều đặn mỗi ngày, ít nhất là hơn hai năm qua?. Tôi ngồi phía hàng ghế chở hành khách phía sau xe lam, tìm cách lú mặt, mắt, xuyên qua chỗ trống bên góc chiếc xe lam, ngay sau lưng chỗ Mẹ tôi, nhìn Mẹ tôi và cầu nguyện sự an lành đến với Mẹ. Chăm chú canh chừng Mẹ, lỡ có sơ hở, nguy hiểm gì thì báo cho Mẹ hay ngay. Thầm nghĩ chuyến xe đi theo Mẹ kỳ nầy có thể rất là bổ ích. Khác với ý nghĩ và tưởng tượng của tôi, sự xốc vác, lanh lợi của Mẹ tôi không thể ngờ được. Tư thế Mẹ ngồi trên chiếc xe lam, Mẹ biết Mẹ phải làm gì trong suốt chuyến xe chạy. Thật ra Mẹ có ngồi thật lâu đâu. Chạy được một đoạn đường ngắn là xe phải dừng lại nơi trạm kiểm soát, dù Trời lúc bấy giờ còn tờ mờ tối, chưa sáng hẳn. Mẹ bước xuống xe nhanh, bước sang trình giấy cho người kiểm soát, dường như họ đã biết Mẹ tôi mỗi ngày nên khi thấy Mẹ tôi, chưa kịp qua đến bàn, họ đã khoát tay để Mẹ đi. Nhanh chân Mẹ quay bước trở về chỗ ngồi trên xe lam, và xe bắt đầu nổ máy tiếp tục chạy.

Qua một vài trạm không xa lắm xe lại dừng lại để kiểm soát, xe lại được khoát tay cho chạy. Dường như Mẹ ngồi không bao lâu, xe chạy không bao lâu lại dừng lại. Trạm kiểm soát đâu mà nhiều quá. Mẹ tôi nghĩ đúng vì may mà Trời còn chưa sáng không có nhiều xe chứ nếu Mẹ đi trể, và những trạm cứ cách nhau không xa như vậy Mẹ sẽ mất bao nhiêu thời giờ, nếu phải chờ, đến phiên lượt mình đến sau nhiều xe đò lớn, rước khách với nhiều phức tạp trên xe. Và xe Mẹ tôi không cần phải kiểm soát như những trạm vừa qua và khi về đến nhà thì chắc quá trưa, làm sao giao kịp hàng cho tiệm. Đôi lúc có một vài trạm, Xe Mẹ tôi vẫn dừng lại như lệ và người phụ trách trạm khi nhìn thấy Mẹ tôi, Anh ngáp vắng, ngáp dài và nói với Mẹ tôi: "Thiếu café!". Mẹ tôi mỉm cười và nhanh nhẹn tiến đến phía Anh và Anh cũng bước tới, Mẹ nhét vội vào tay Anh, rồi quay người lại xe, khoát tay bảo tài xế xe lam lên xe đi. Nhiều sự việc xảy ra nhanh chóng, chớp nhoáng, ... trước cặp mắt xoe tròn và đầy ngạc nhiên của tôi. Tôi cảm thấy thương Mẹ tôi vô cùng tận.

Trong khi tôi đến Trường học một cách vô tư, vui đùa, thoải mái, chăm chỉ nghe lời giảng dạy của Thầy Cô,... thì trong lúc đó Mẹ tôi phải vất vả, nặng nhọc, bon chen, đối đầu với tất cả những hiểm nguy, thách thức của cuộc sống ngoài trường đời một cách can trường và vô điều kiện chỉ vì lòng yêu thương cao cả của người Mẹ đối với những đứa Con. Làm sao tôi có thể quên được Mẹ tôi? Làm sao tôi có thể ngăn chận được những xúc động dâng tràn rào rạt trong lòng Tôi khi nghĩ đến Mẹ tôi?

 

Tôi vẫn không sao kiềm được nước mắt tôi rớt xuống vì Mẹ ơi, Mẹ đã thật sự xa Con rồi. Con nhớ Mẹ vô cùng. Ngày Vu Lan nhớ Mẹ.

 

Cỏ Non,

Maryland, Ngày Lễ Vu Lan, Tháng Tám Năm HaiKhôngMộtNăm.

21 Tháng Mười 2010(Xem: 125172)
Một năm thoáng chốc trôi qua Nhớ anh em cảm xót xa trong lòng Dòng thơ rưng rức não nùng Từng đêm nước mắt lưng tròng lại rơi
21 Tháng Mười 2010(Xem: 58083)
một nhóm cựu học sinh Ngô Quyền đã góp mặt trong Dạ Tiệc Gây Quỹ 2010 của cựu học trường Trung học Saint Paul, vào chiều chủ nhật 26 tháng 9 năm 2010, tại nhà hàng Diamond Seafood Palace
20 Tháng Mười 2010(Xem: 124258)
Lá vàng rụng cánh đầu tiên Mùa Thu thức dậy nửa đêm tháng Mười Mây còn đang mãi rong chơi Gọi nhau về nhuộm sắc trời vàng êm
17 Tháng Mười 2010(Xem: 52002)
Từ những tình cảm đầy ấp tình người bên cạnh Thầy Cô, gia đình Ngô Quyền đã có buổi họp mặt chiều thứ sáu, ngày 8 tháng 10 năm 2010 với anh chị Nguyễn Quý Hy, khóa 7 đến từ Việt Nam.
16 Tháng Mười 2010(Xem: 120884)
trăng không còn huyền thoại chú cuội xưa đã già chỉ còn ta ngắc ngoải mắt mỏi chờ xa xa bán dạ... đêm nay say ta chờ suốt kiếp này vàng hoa thu một đoá tình nẩy mầm đâu đây
14 Tháng Mười 2010(Xem: 34821)
Thúng này rau non xanh Thúng kia hoa rực rỡ Đường làng đầy nắng hanh Bé theo bà đi chợ. Lúa vẫy tay chào gió Bé vẫy nón chào tre Bay lả dăm cánh cò Khuất dần sau lối rẽ.
14 Tháng Mười 2010(Xem: 110462)
Hôm nay mùa Thu sang Lá xanh đang chuyển vàng Mây Trời chiều tím ngắt Con nhìn mẹ võ vàng
12 Tháng Mười 2010(Xem: 132288)
Nắng thu buồn ngắm lá vàng Cung thương xa vắng lẫn làn mưa bay Giot sầu còn đọng mi ai Nghe như trong gió vương hoài thở than
10 Tháng Mười 2010(Xem: 46659)
Thu Về đây Theo ngọn gió heo may Sầu lay Khung trời xám mây bay Vàng phai Vùng xa xưa nẻo ấy
10 Tháng Mười 2010(Xem: 47777)
Có tiếng gió thu buồn hắt hiu trong đêm âm thầm Có tiếng hát tan hồn viễn du với bao niềm nhớ
09 Tháng Mười 2010(Xem: 33060)
Áo em xưa ấy trắng tinh Dài bay theo gió cho vành nón nghiêng Đạp xe lên dốc Ngô Quyền Giọt mồ hôi đẫm thắm duyên má hồng
09 Tháng Mười 2010(Xem: 41764)
Bây giờ là mùa thu sương mù giăng giăng trên làn tóc rối. Em ngồi nhìn xa xôi bâng khuâng rồi thầm nhớ ai
09 Tháng Mười 2010(Xem: 124724)
anh bỏ rơi nỗi buồn bên bờ hồ một buổi chiều georgia không nắng em lượm về làm quà chớm thu còn anh hoài vo tròn mộng trắng
08 Tháng Mười 2010(Xem: 216515)
Đêm thu trầm lắng Đang phủ vây khắp trời Đêm quạnh vắng Mong manh giọt sương rơi
08 Tháng Mười 2010(Xem: 68157)
Thu vào đây rồi, trong suốt mắt thủy tinh Nghe mát rượi bình trà xanh sủi bọt Một chút Thu thôi, đã gọi đàn chim hót Ngàn Thu chảy về, chắc nước lọc tràn ly!
08 Tháng Mười 2010(Xem: 117823)
Một chiều cuối Thu năm 1965, tôi đang học Đệ Tam B trường Trung Học Ngô Quyền được tin T. lấy chồng. Lòng buồn da diết!
07 Tháng Mười 2010(Xem: 119960)
Lang thang... đồi vắng... một mình... Mưa Thu hay tiếng thì thầm gọi nhau Lá vàng theo gió về đâu??? Cho ta gửi chút nỗi sầu về ai...
05 Tháng Mười 2010(Xem: 116567)
WEB NHÀ Ngô Quyền hân hoan đón nhận những sáng tác với Chủ Đề THU của quý Thầy Cô và Anh Chị Em...
05 Tháng Mười 2010(Xem: 129862)
Thuyền đi theo con nước Sóng về vỗ bờ xa Mây đi làm chiều nhớ Gió về sông chan hòa .
04 Tháng Mười 2010(Xem: 40214)
Mời các chs NQ (nhất là các anh chị khóa 11, đã mang phù hiệu NQ từ năm 1966 đến năm 1973) cùng trở về Ngô Quyền xưa như chúng ta chưa từng có trên dưới bốn mươi năm ngăn cách mình với thời mới lớn
29 Tháng Chín 2010(Xem: 53829)
Thơ Tưởng Dung - Phổ Nhạc Đào Lê Văn - Hòa Âm Hoàng Anh- Ca Sĩ Tịnh Uyên.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 115554)
Mến tặng Tuấn, một người bạn ở cùng dãy phố Nhất.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 108560)
Giọt nắng vàng rớt xuống Trên giàn mướp lung linh Hoa vàng cười sung sướng Đón ánh sáng bình minh.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 119972)
Là một trong những học sinh xuất sắc của trường Ngô Quyền, Phạm văn Xuân cùng các bạn của lớp B2 như Hồ Chí Tường, Đỗ Thái Hùng đã là niềm tự hào của các cựu học sinh khóa 7.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 125776)
Tôi bẻ cong nỗi nhớ thành vòng tròn Chia mỗi đứa một cung tròn phân nửa Mỗi bên có Thầy Cô, bạn bè trang lứa Có cánh phượng hồng lẫn tiếng ve ngân
20 Tháng Chín 2010(Xem: 111091)
Thêm một sinh nhật buồn Lệ ướt mưa sầu tuôn Tìm về phương trời cũ Có người mãi vấn vương
15 Tháng Chín 2010(Xem: 41229)
nhưng trong lòng tôi cái hình ảnh người thầy giáo tất tả dắt chiếc xe đạp cũ, không thắng, không vành che sên đi băng qua đường, đầu cúi thấp… vẫn còn nguyên vẹn trong tôi như một dấu ấn.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 100824)
Lâu lắm rồi không về lại Biên Hòa Nghe hương bưởi ngạt ngào trong nắng sớm Có dễ hơn ba mươi năm biền biệt Kẻ ở người đi rồi chẳng khác không quen.