Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Dại - GIỌT NƯỚC MẮT CHO ''BILL'' HAY GIỌT NƯỚC MĂT CHO TÔI

22 Tháng Năm 201511:26 CH(Xem: 31400)
Cỏ Dại - GIỌT NƯỚC MẮT CHO ''BILL'' HAY GIỌT NƯỚC MĂT CHO TÔI

HINH & TUA -Giot Nuoc Mat Cho Bill Hay ... Co Dai-Fp1 - Pix

 

(Chị ơi! Giọt nước mắt Chị đã lăn xuống trên gương mặt chị, nỗi xúc động nghẹn ngào dâng lên trong tôi, như có một cái gì làm tôi xao xuyến, như có một điều tôi cũng muốn được chia sẻ: Đây là câu chuyện của tôi.)    

                                                                                                 CỎ DẠI      


                                                                                                                                                              

                                    Kính Tặng & Chân Thành Cám Ơn Cô Khúc Minh Thơ,

                         Lãnh đạo “Chương Trình Gia Đình Tù Nhân Chính Trị & Con Lai”

                                                                       

            Giọt nước mắt vẫn chảy xuống mỗi lần đến ngày Memorial Day,... 40 năm đã trôi qua, giấc mơ hay là hiện thực? "Bức tường đen" vẫn hiện diện trước mặt tôi. "Bill", tên Anh đang lẫn "đâu đó" trên 58 ngàn tên của những chiến binh Hoa Kỳ đã anh dũng hy sinh tại chiến cuộc ở Việt Nam hay Anh vẫn còn đang hiện diện "đâu đó" trên cõi đời nầy?

            Tôi vẫn chưa có được câu trả lời cho câu hỏi nầy. Cũng có thể đó chỉ là một cơn ác mộng. Mộng hay thực?! ... Tôi cũng chẳng biết.  Mới hôm qua đây... tôi vẫn còn như nhìn thấy và nghe tiếng súng đạn rền rĩ, văng vẵng bên tai. Lời từ giã không thành câu, tinh thần chưa kịp chuẩn bị, nụ hôn vội vàng... mong ngày trở lại. “I will be back. I will be back. Honey! Take care. I love you. I love you more than ever”.  Bill biến đi. Tôi, với nỗi tâm tư chưa được giãi bày, với nỗi cô đơn còn đọng lại trong trái tim vỡ nát.  Lần nhẹ tay sờ lên bụng, bào thai đã được 3 tháng hơn.  Bill vẫn luôn hằng mong mỏi có được một Bill "Junior", Bill vẫn chưa có một giây phút hay cơ hội để được tôi âu yếm báo tin mừng. Giặc giã, chiến tranh vẫn vô tình cuốn trôi đi hết những tâm tư thầm lặng, những niềm vui, nỗi đau của kẻ ra đi và người ở lại.

            Bác Sĩ bảo tôi sẽ được một cháu gái. Bill vẫn biền biệt. Tôi lẫn nhanh vào SàiGòn khi bụng tôi càng ngày càng lớn ra. Ba Mẹ tôi buồn khi xa tôi, nhưng Ba Mẹ tôi tôn trọng quyết định của tôi. Ngày Bé Vi ra đời, tôi vẫn một mình với "... đàn bà đi biển mồ côi một mình."  Ba Mẹ tôi vẫn luôn nhớ và thăm hỏi tôi và cháu Vi, vẫn đang mở rộng vòng tay chờ đón tôi trở về trong tình thương bao la của bậc sanh thành, luôn mong mỏi tôi trở lại quê nhà.  Lòng tự ái tôi quá cao. Tôi vẫn biền biệt, cũng như Bill đã biến mất đi trong tiếng súng ở Mỹ Lai, An Khê, Bồng Sơn, ... hay đâu đó???...

            Tôi mon men trở lại An Túc hy vọng tìm được một chút tin tức, một hy vọng mỏng manh nào đó. Khoảng đất trống trải dài, gió thổi, bụi bay, một vài vết tích để lại "sau cuộc chiến", một vài mảnh poncho được chôn vùi trong một bãi đất, những bao cát làm hầm trú ẩn vẫn chưa dọn kịp, ngổn ngang, đổ bừa bãi, người rời căn cứ vội vàng. Cũng tại nơi đây của một ngày nào đó đã qua, quá khứ quay trở về,... tầm đạn bất chợt vút ngang qua đầu trên hầm cát, Bill nhảy vội đến, đè đầu tôi xuống, thân hình Anh che chở thân thể tôi, sanh mạng tôi. Last name anh, tôi vẫn chưa thuộc được, chỉ nhớ là hơi dài....  Lời nguyện cầu hằng đêm của tôi vẫn theo mây, theo gió, ... cùng với sự im lặng đáp trả.

           Bé Vi lớn dần,... đến Trường với một mặc cảm nặng trĩu trong đầu óc bé nhỏ, ngây thơ của Bé. Đời vẫn vô tư, vô tình dẫm lên nỗi xót xa, đắng cay của một người Mẹ không chồng, bị bỏ rơi (?) và một đứa bé lai không cha. Bé Vi rồi cũng lớn dần trong những cái "huýt mắt", những lời đắng cay, mỉa mai, trêu chọc, đôi lúc ác ý, trui rèn Bé Vi trở thành một đứa trẻ đầy mặc cảm, trầm lặng trước cuộc đời. Bé Vi vẫn sống trong thế giới của riêng mình, không bơ vơ bên cạnh Mẹ, nhưng cố gắng xa lánh dần mọi người xung quanh. Đôi lúc tôi bắt gặp ánh mắt con tôi nhìn xa xăm, vài giọt nước mắt nó nhỏ xuống. Bé được thành hình trong chiến tranh? Bé có tội tình gì trong cuộc sống? Bé Vi khóc cho thân phận mình, tủi cho thân phận mình hay Bé khóc cho tôi?  Bé đến Trường rồi Bé lại nghỉ ở nhà, rồi lại trở lại Trường, rồi ... Niềm đau không được giải tỏa. Đôi lúc tôi cảm thấy bất lực trước cuộc sống, tôi thấy tôi yếu đuối quá, tôi hận cuộc sống đầy ác ý. Con tôi nào có làm gì lầm lỗi? ... Rồi tôi cứ mãi sống với ảo mộng đã thoáng qua. Những ngày cuối cùng của cuộc chiến, tất cả gia đình tôi di tản. Gia đình nhắn tin tôi, cố gọi tôi trở về cùng sum họp và cùng ra đi. Tôi vẫn mang niềm hy vọng mỏng manh: chiến tranh đã chấm dứt, tôi sẽ có dịp gặp lại Bill, chúng tôi sẽ được đoàn tụ.

            Tôi câm lặng, vẫn bướng bỉnh ở lại để tiếp tục đuổi theo ảo mộng của ngày nào, cố đi tìm lại một cái gì đã biến mất cho dù biết rằng chỉ... trong tuyệt vọng với một chút mong manh may mắn bám lấy trong lời nguyện cầu. ... Tôi đã sai lầm trong một sự lựa chọn ở lại quê hương, để rồi tôi được gì? Chỉ đổi lấy tất cả những bất hạnh, đau thương, mặc cảm, dày xéo trong trái tim và lương tâm tôi khi nhìn thấy Bé Vi lớn lên và choáng ngợp trong sự phũ phàng của cuộc sống. Trẻ thơ nào có biết gì? có tội tình gì?

            ... Tôi đầu hàng trước nghịch cảnh. Tôi thất vọng vô cùng, tôi đang chới với, kiên nhẫn tôi mòn mỏi, tôi muốn buông xuôi tất cả.  Bé Vi mang về một mảnh giấy. ... cơ hội tốt cho những đứa con lai. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến.... Có người "đâu đó"  vẫn nghỉ đến đám con lai? Có người đang để ý và lo lắng đến tương lai của những đứa con lai? những đám trẻ thơ vô tội, sanh ra lầm thế kỷ, thành hình trong bom đạn, chiến tranh - trước đây thường bị đời ruồng bỏ, bị một số người vô tâm, không kịp nghĩ, phỉ báng, chế nhạo - vẫn chưa bị lạc loài? vẫn chưa bị lãng quên? Có thật sự vậy sao? Ít ra đó cũng là một sự an ủi quý giá lớn lao, một cái phao để bám víu, một hy vọng để vươn lên và ít ra đời còn một chút gì để nhớ và để vấn vương.  Bé Vi lai thiếu vắng cha? sẽ có cơ hội tìm lại được gia phả, tông tích của mình, cho dù cha đang trong bức tường đá đen hay đang ở nơi đâu?  Cha vẫn không bao giờ bị quên lãng. Xúc động vô cùng! Đã bao nhiêu năm rồi? - Giọt nước mắt tôi rớt xuống. Giọt nước mắt cho Bill! hay Giọt nước mắt cho tôi?!

            Bé Vi và tôi, chúng tôi rời quê hương, hành trang mang theo: chiếc ba lô của Bill, và trong tim: hình ảnh của một nước Việt Nam triền miên khói lửa chiến tranh với đầy vết tích của nhiều đau thương và nước mắt.  Bỏ lại sau lưng tất cả những mặc cảm phũ phàng của cuộc sống bé thơ. Bé Vi vẫn mang hy vọng sẽ tìm lại được người đã một phần nào, tạo ra cho bé một hình hài vóc dáng dù bé đã phải chịu đựng cưu mang nhiều tủi nhục và đắng cay trong quá khứ. Bé Vi, như bao đứa trẻ khác, cũng rất cần và thèm thuồng tình thương của một người được gọi là Cha, mong được sự dạy dỗ, huấn luyện, rầy la, ... nuông chìu và được nũng nịu...

            Chân thành cám ơn! chân thành cám ơn đến tất cả những vị ân nhân trong “Chương Trình đã giúp đở những đứa trẻ con lai” rời bỏ thế giới của mặc cảm, lột xác và để chuẩn bị vươn lên, hướng về một tương lai với nhiều hứa hẹn và tràn đầy nhựa sống.

            Đứng trước bức tường đen, xung quanh những gia đình có những người thân hy sinh trong chiến cuộc, họ âu yếm, sờ mó những tên khắc, trìu mến, biểu tượng những mất mát, nhớ nhung, những yêu thương, nuối tiếc; nước mắt họ vẫn chưa cạn, vẫn chảy dài; bé Vi và tôi cũng đứng mò mẫm, dọ dẫm, cố rán nhớ tìm tên Bill ...? Last name anh, tôi vẫn chưa thuộc được, chỉ nhớ là hơi dài....  tôi vẫn không thể? ráng cố nhớ, cố nhớ, ... nhưng cũng chưa có được câu trả lời cho chính tôi. Bé Vi cúi đầu mặc niệm, vẫn mang một cành hoa hồng đỏ cho Ba và một cành hoa hồng trắng cho tất cả, bạn (?) của Ba. "Cho dù Ba đang ở trên bức tường đen hay Ba đang ở đâu? Con, Bé Vi vẫn là một trong những đứa bé được hình thành trong chiến tranh, là con của Ba, đứa con mang hai dòng máu,  luôn mang niềm hãnh diện có một người cha đã góp phần cho Tổ Quốc  Việt Nam và Tổ Quốc của Ba nữa”. "We Love You Dad! Forever!"

           

            Tưởng niệm Ngày Memorial Day, Lễ Thắp Nến Cho Cha & Ngày Father's Day!

       Washington, DC., Chủ Nhật, Hai Mươi Mốt Tháng Sáu, Năm Hai Ngàn Không Một Năm.

                                                                                                            Bé Vi LaiMẹ

09 Tháng Ba 2024(Xem: 451)
Sau bao năm thăng trầm trong cuộc đời có nhiều mất mát có nhiều thay đổi nhưng tình yêu âm nhạc trong anh vẫn sống mãi. Anh đã vui trong niềm vui và buồn trong nỗi buồn ...
08 Tháng Ba 2024(Xem: 1010)
Xuân từ “Lục bát “bước ra? Ngắm Anh Đào nở sắc Hoa trắng ngần! Xuân đi Xuân đến bao lần? Mời tới Lễ Hội ân cần thiết tha!
24 Tháng Hai 2024(Xem: 1724)
Mùa trăng đầu năm tháng giêng Trông như ánh mắt mẹ hiền yêu thương Dù cho xa cách hai phương Sáng soi vằng vặc độ lường nguyên tiêu.
23 Tháng Hai 2024(Xem: 440)
Hãy viết thêm lời nguyền trên là - Lá vẫn xanh xanh mùa thủy chung - Cho trăm năm chỉ là chút tình - Hãy nâng niu giọt nắng mong mamh
03 Tháng Hai 2024(Xem: 1716)
Có thể nói đọc báo Xuân trong những ngày Tết là thú tiêu khiển tao nhã, là món ăn tinh thần lành mạnh, là nét đẹp văn hóa của cha ông đã có từ xa xưa,
21 Tháng Bảy 2023(Xem: 3439)
Rủ nhau về lại "NGÔ QUYỀN" Gặp thầy, gặp bạn huyên thuyên nói cười "TRƯỜNG XƯA" in dấu trong tôi DIAMOND SEAFOOD đón mời thân thương
20 Tháng Bảy 2023(Xem: 4827)
Tham dự buổi Picnic hôm nay, gồm cựu học sinh NQ, thân quyến và một số thân hữu của Anh Phẩm, Chị Lynh khóa 6, vốn có cảm tình đặc biệt với NQ,
12 Tháng Bảy 2023(Xem: 5400)
Bầu trời tháng Bảy đẹp như mơ Sinh Nhật 6 nàng tặng rổ…thơ HOÀI NIỆM, NGUYÊN NHUNG tài khó đoán TƯỞNG DUNG, PHƯƠNG THUÝ giỏi không ngờ!
12 Tháng Bảy 2023(Xem: 4548)
Ai có quay về chốn cố hương Xa xôi cách trở mấy cung đường Hỏi giùm: "Người cũ còn nhung nhớ?" Đất khách bôn ba đời lữ thứ Quê người lận đận kiếp phong sương Nhắn hộ: "Tình xưa vẫn vấn vương"
28 Tháng Sáu 2023(Xem: 5175)
Trong chỗ riêng tư, tôi chia xẻ những tâm tình với Bùi Giáng, với Phạm Công Thiện trong sự ngậm ngùi về số phận không may dành cho họ.
20 Tháng Ba 2023(Xem: 5422)
Nước Mỹ là miền đất hứa đã luôn mở rộng vòng tay chào đón và tạo cơ hội tốt cho bất kỳ ai, miễn là họ có khát vọng vươn lên và phải nỗ lực thực hiện bằng được khát vọng ấy.
04 Tháng Ba 2023(Xem: 5488)
Sau khi trải nghiệm tàu ra vào kênh tôi không ngạc nhiên khi Hiệp hội Kỹ sư Xây dựng Hoa Kỳ đã xếp kênh đào Panama là một trong bảy kỳ quan của thế giới hiện đại.
19 Tháng Hai 2023(Xem: 5831)
Trong lúc Kansas City Chiefs vui mừng trong rừng confetti thì đội Philadelphia buồn vì vừa đánh mất chức vô địch trong tầm tay khi chỉ còn 8 giây nữa là kết thúc trận đấu.
10 Tháng Hai 2023(Xem: 5318)
Nàng chợt nhận ra… Ồ! bức tường nghiêng! Sao đêm nay nàng mới nhận ra bức tường của nàng đã nghiêng?!
22 Tháng Giêng 2023(Xem: 9765)
vẽ trái tim tôi mầu đỏ nhạt, hay hồng… đã từ lâu, tôi nghĩ tim. chỉ để yêu thôi thỉnh thoảng. để giận hờn… nay. sao tim bối rối?*
11 Tháng Giêng 2023(Xem: 6937)
Đang vào những ngày đầu năm Dương lịch và tiếp đến sẽ là một cái Tết cổ truyền thiêng liêng rộn rã... . Xin có vài dòng ghi lại buổi họp mặt “ Cựu học sinh Trung học Ngô Quyền - Biên Hòa “
20 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 5699)
World Cup 2022 khép lại với trận chung kết có nước mắt nhiều hơn nụ cười, chỉ có 45 triệu người (Argentina) vui, mà có đến 65 triệu người (Pháp) buồn.
17 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 6908)
Suốt cả cuộc đời Voi hoạt bát chỉ chuyên tâm tu học, hết lòng phụng sự Thiên Chúa và luôn Giúp ích cho đời. Tưởng chừng gieo nhiều hạt tốt sẽ gặt lắm quả lành,
02 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 5783)
Nói cho cùng, phải chăng số phận của bà Lê Vũ Anh đã được chính cha ruột của mình định đoạt vì ý hướng mong muốn con gái thành công.
01 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 6427)
Một cuốn sách, đọc, sẽ làm phấn khởi một số rất lớn người trong chúng ta, vì qua những gì đọc được. Cuối cùng cái chiến thắng trông chờ lâu nay, sẽ chắc chắn hiện hình.
28 Tháng Mười 2022(Xem: 6552)
Chịu khó đọc giáo sư Nguyễn Văn Trung, ta sẽ gặp một nhà trí thức dấn thân với các giá trị cốt lõi rõ rệt: khoa học, khai phóng
01 Tháng Chín 2022(Xem: 16014)
Viết những dòng tâm can này vào ngày Nguyễn Văn Kỷ Ngọc Thuyền - bé Bi con tôi tròn 46 tuổi, trái tim thương tật của người cha Mai Quan Vinh chỉ khát khao duy nhất một điều
31 Tháng Tám 2022(Xem: 7144)
Tôi phải thú thật một điều là chưa có tiệc sinh nhật nào tôi đi dự mà vui vẻ và thật tình như vậy. Người giới thiệu chương trình, ca sĩ lên hát và quan khách đều đến tham dự với sự mến thương và yêu quý Hạnh
29 Tháng Bảy 2022(Xem: 7249)
Anh là một hòn đá cương nghị, anh được đặt đúng chỗ và đúng thời điểm nên đã chuyển hướng cả một dòng âm nhạc mang bản sắc Việt Nam.
28 Tháng Sáu 2022(Xem: 9123)
Người bỗng về theo mùa nhuốm heo may Chút hương thầm xin là gió cứ bay Theo áng mây về cuối trời xa thẳm Đừng cho lòng rung lại những tàn phai…!