Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Diệp Hoàng Mai - BÊN SÔNG SÀI GÒN CHIỀU NHẠT NẮNG

07 Tháng Ba 20151:24 SA(Xem: 21203)
Diệp Hoàng Mai - BÊN SÔNG SÀI GÒN CHIỀU NHẠT NẮNG


BÊN SÔNG SÀI GÒN CHIỀU NHẠT NẮNG

 

bensongsaigon_11

Buổi sáng ngày ba tháng ba, tôi nhận email của thầy Lê Quí Thể. Thầy cho biết không liên lạc được với thầy Trịnh Hồng Hải, qua hai số điện thoại do tôi cung cấp. Tôi bèn email hẹn thầy Thể ngay trong ngày, tôi sẽ ghé nhà thầy Hải và gọi điện trực tiếp sang Mỹ, để hai thầy “gặp” lại nhau trên phone.

 

Tôi đến nhà thầy Hải buổi trưa, rồi gọi điện cho thầy Thể. Nhưng hỡi ơi! Số máy của thầy Thể … ngoài vùng phủ sóng. Tôi gọi miết, vẫn không liên lạc được. Thầy Hải cười xòa:

-  Tôi cũng mong gặp lại Thể, để hỏi Thể chỉ một câu thôi…

-  Câu gì vậy thầy?

-  Thế, bây giờ Thể đã chịu mang giày chưa?...

 

Hai thầy trò cười dòn, câu chuyện xoay quanh chủ đề “thầy Lê Quí Thể” xưa và nay. Tôi gọi điện cho thầy Thể thêm lần nữa, rồi đành “botay.com” luôn. Tôi chào thầy Hải ra về, trong lòng buồn những … năm chục phút.

 

Ghé quán café nghỉ trưa, vừa chuyện trò với cô đồng nghiệp trẻ, tôi vừa tẩn mẩn check email. À, có email mới của thầy Lê Quí Thể nữa nè “ cô gọi cho tôi theo số 0126 711 05XX…”  Thì ra thầy Thể vừa đổi số phone, hèn gì tôi gọi thầy hoài không được. Đang gõ vài hàng chữ hẹn thầy Thể trưa ngày mai, chợt tôi nhận ra:

-  Ủa, số phone này đâu phải ở Mỹ?

Tôi gọi ngay cho thầy theo số phone mới, tiếng máy reo vui nhưng chủ nhân không lên tiếng. Tôi ngưng gọi, gửi tin nhắn cho thầy “ Thầy ơi, thầy đang ở Sài Gòn phải không? Em gọi thầy theo số máy này, nhưng không được…”

 

Khi thầy Thể gọi lại cho tôi, tôi mới biết mình đã ghi nhầm số phone của thầy Hải. Trong quãng đời không còn trẻ của mình, đã có lắm phen tôi tưởng mình rủi nhưng cuối cùng lại hóa cơ may. Nếu như trí nhớ của tôi không “ chập chờn điện nước” như thế này, thì làm sao tôi có “duyên” gặp lại thầy Lê Quí Thể thêm lần nữa? Không bỏ lỡ dịp, tôi mời thầy Thể dùng bữa cơm chiều. Thầy cười hiền hòa trong máy:

-  Tôi nhờ cô mời hai người bạn thân của tôi là Trịnh Hồng Hải và Lâm Tấn Văn. Tôi thấy cô cũng có duyên… ăn, nên tôi mời cô luôn. Bữa cơm chiều nay là tôi lo, cô đừng có mà … lộn xộn.

 

Tôi vui quá chừng, vội vàng gọi điện cho hai “bạn thân xưa” của thầy Lê Quí Thể. Biết tôi chuẩn bị đón tiếp thầy giáo cũ, anh bạn đồng nghiệp thân thiết đã gửi tặng tôi chai vang Pháp thiệt ngon. Anh còn “tư vấn” cho tôi chọn quán ăn thoáng mát bên sông Sài Gòn, không gian êm đềm thích hợp cho buổi họp mặt gia đình và những người thân. Không phải ngày cuối tuần, nên quán ăn không đông khách lắm. Các em phục vụ biết tôi tiếp đãi thầy giáo cũ, đã ưu ái thêm trên bàn ăn vài đóa hoa tươi…

 

bensongsaigon_1

 

Tôi đưa đôi “bạn thân xưa” của thầy Lê Quí Thể đến điểm hẹn, vừa kịp lúc bên sông Sài Gòn nhạt phai màu nắng. Gió từ lòng sông chưa làm rối nổi mái tóc ngắn của tôi, nhưng cũng đủ làm không gian quán ven sông dịu mát. Chiếc taxi thứ hai, đưa thầy Thể đến nơi chỉ sau tôi chừng dăm phút. Bảy mươi lăm tuổi, nhưng thầy Trịnh Hồng Hải vẫn nhanh nhẹn bước ra đón tiếp bạn hiền, đồng thời giải đáp luôn thắc mắc của chính mình:

-  À, bây giờ Thể đã chịu mang giày rồi đấy!...

 

bensongsaigon_2

 

Không đông, nhưng cũng rất vui. Thầy Trịnh Hồng Hải cho biết, đã bốn mươi năm rồi thầy mới gặp lại “bạn Thể” của thầy. Thầy Lâm Tấn Văn khoe một tấm hình xưa thuộc “hàng” quí hiếm, nhưng thầy “cấm” tôi công bố rộng rãi trên trang nhà. Bây giờ tôi mới được biết, thầy của trường Ngô Quyền xưa nghịch ngợm đúng tầm cỡ “ bậc thầy” lực lượng “thứ ba …”. Thoáng lo ngại sự có mặt của mình, sẽ khiến quí thầy không thoải mái sẻ chia những chuyện thời … tiền sử, nên tôi đặt câu hỏi trước với quí thầy như lời xin phép:

-  Thầy ơi, em có được phép nghe chuyện kể của quí thầy không?...

-  Đâu có sao đâu, em nghe được mà! Bây giờ em đã … lớn rồi, có thể nghe…

-  Thầy ơi, em đâu có lớn đâu. Em chỉ ít già hơn quí thầy thôi!...

 

bensongsaigon_3bensongsaigon_4

Thầy Thể cho tôi biết lý do, thầy đặc biệt quí mến hai đồng nghiệp cũ:

-  Hồi mẹ tôi qua đời, Hải là người bạn gần gũi duy nhất bên tôi. Còn Văn thì khỏi nói rồi, thân thiết với tôi suốt quãng đời dạy học. Sau năm 1975 tôi thất nghiệp, Văn còn nhờ ông anh tìm giúp việc làm cho tôi nữa…

 

Năm 1980, thầy Lê Quí Thể cập bến bình an sau nhiều chuyến hải hành đầy sóng gió. Tỵ nạn ở Canada được tám tháng, thầy Thể định cư ở Hoa Kỳ nhờ sự giúp đỡ vô tư của một người bạn. Biết rõ số phận chiếc bục giảng xưa ra đi không hẹn ngày về, thầy Thể kiên tâm trở lại đời sống học trò nơi giảng đường đại học. Suốt chín năm dài ngày làm đêm học, thầy Thể đã có trong tay văn bằng Master of Engineering. Than ôi, có bằng nhưng không xin được việc. Thầy trở thành “nhà báo” tự do suốt mười năm sau đó. Năm sáu mươi mốt tuổi, thầy Thể mới thi tuyển vô ngạch bưu điện ở LAX, rồi làm công việc kỹ sư bảo trì máy cho đến bây giờ.

 

bensongsaigon_5bensongsaigon_6

Bảy mươi sáu tuổi, nhưng thầy Thể chưa có ý định nghỉ hưu. Bởi nơi làm việc, chỉ cách nhà thầy chừng mươi phút chạy xe. Thứ đến, công việc thầy cũng không nhọc nhằn chi lắm. Và cuối cùng thì, nếu nghỉ việc thì “ tôi biết làm gì cho hết thì giờ nhàn rỗi?...” Thôi thì, cứ đi làm cho có chút … bận rộn vậy! Những ngày nghỉ phép hàng năm, thầy Lê Quí Thể đi du lịch khắp bốn bể năm châu. Thầy đã từng đi “rong rêu” trãi qua năm vòng trái đất này rồi. Chuyện kể của thầy Thể, khiến đứa mê đi “du lịch bụi” như tôi phát thèm… rõ dãi.

 

bensongsaigon_7bensongsaigon_8

Những chuyện buồn vui thời quá khứ cùng đồng nghiệp cũ, học trò xưa … lần lượt được các thầy nhắc nhớ. Rất tếu lâm và vô cùng thú vị, nhưng tôi mạn phép không chia sẻ với anh chị em mình trong bài viết này. Bởi chỉ được nghe kể trực tiếp từ quí thầy, anh chị em mình mới cảm thấy thấy hấp dẫn gấp nhiều lần hơn nghe tôi kể lại… Do thời gian thầy Thể “tạm trú” ở quê nhà còn quá ít oi, tôi chỉ kịp nhắn tin cho “đệ tử ruột” của thầy là anh Đinh Công Hoàng gọi điện thăm thầy mà thôi. Buổi cơm trưa tôi định tổ chức tạm biệt thầy, đã bị “bể show” vào phút 89,9 … rưỡi. Thầy còn khá nhiều việc phải thu xếp, trước khi bay trở về Mỹ.

 

bensongsaigon_9
bensongsaigon_10

 

Thôi thì những ly vang đỏ, những nụ cười tươi, những cái siết tay ấm áp nghĩa tình … cũng tạm đủ cho ba thầy và một trò chia sẻ niềm vui nỗi buồn ngày hội ngộ. Bên sông Sài Gòn chiều nhạt nắng, đã thêm một lần lưu dấu kỷ niệm thầy trò của trường trung học Ngô Quyền – Biên Hòa năm xửa năm xưa…

 

Diệp Hoàng Mai

Tháng 03/2015

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 73072)
Khi nắng đổ trên cành hoa phượng đỏ Là lúc mặt trời đòi đùa cợt mái tóc em Tuổi ngây thơ mắt môi xinh bỏ ngỏ Cuộc vui đùa chẳng phân biệt gái hay trai!
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73807)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73903)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72632)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 81021)
  Hôm nay “Hội Ngộ Trùng Phùng”, Thầy trò, bè bạn, vui mừng gặp nhau. Thỏa lòng mong ước bấy lâu, Tha phương hội ngộ cố tri Ngô Quyền.
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 71978)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73821)
Nếu dân ca được đặt lại khúc Mười Thương Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba …..
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75301)
    Năm mươi ngọn nến, thắp lung linh, Sinh nhật trường ta thắm đượm tình.  
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75500)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74183)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80476)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74038)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75814)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69292)
  Để tưởng nhớ Anh Nguyễn Phong Cảnh và  chia sẻ nỗi buồn với chị Ma thị Ngọc Huệ,  cựu học sinh Ngô Quyền .  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69066)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73699)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 71381)
    Ảnh xưa nhìn thật đâu ngờ, Thầy, Cô, Bạn cũ bây giờ nơi đâu ?
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69309)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66479)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 36030)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 72049)
Mừng Vui Hội Ngộ Ngô Quyền Cựu Chúc Nhau Giai Lão Bách Niên Lưu.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34779)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 70153)
Mười năm trên đất Mỹ Dẫu có nhiều cuộc vui Nhưng tận cùng nỗi nhớ Vẫn ngậm ngùi chưa nguôi.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74335)
ĐÓN mấy Đông qua nơi đất khách, CHÀO Xuân tuổi hạc mãi dần cao, NGÀY tháng trôi nhanh vẫn ước ao HỘI ngộ cùng nhau sẽ có ngày, TRÙNG dương bão nổi gây ngăn cách.... PHÙNG thời sẽ giúp gặp cố tri
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73041)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42133)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65396)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73650)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.