Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Huỳnh Văn Huê - ĐỨC ÔNG NỔI GIẬN - phần 3

20 Tháng Năm 201410:46 CH(Xem: 19524)
Huỳnh Văn Huê - ĐỨC ÔNG NỔI GIẬN - phần 3


ĐỨC ÔNG NỔI GIẬN

phần 3

Langmo_NHC-1


Từ sau hai chuyến đi vào Nam trước đây (1), tuy ròng rã bao nhiêu tháng trời liền nằm ngồi một chỗ nơi quê nhà nhưng hôm nay Đức Ông (Lễ thành hầu Nguyễn Hữu Cảnh) trong lòng như mở hội. Chẳng là vì, cái làng Cù Lao Phố nơi ông gắn bó xưa kia giờ đã có một bước đầu quan trọng là thoát khỏi cái thế... cù lao sông nước bao quanh. Thám mã đi về đã báo cáo tường tận với ông rằng địa phương này đã xây dựng xong thêm hai cây cầu (nghe đâu chỉ là 2 trong số 8 cây cầu đã được... quy hoạch!). Vậy từ nay người đi bộ, xe lớn, xe bé đều tránh được vấn nạn lưu thông cùng xe lửa. Có nghĩa tránh được nạn kẹt xe, nhất là các tai nạn thảm khốc chết người như đã từng xảy ra... Hơn thế nữa, trong rất nhiều cái gọi là... thủy điện được ngưng xây dựng, trong đó có hai dự án thủy điện ĐN6 và ĐN6A trên con sông Đồng Nai... (Phước Long Giang yêu dấu ngày xưa "của"... Đức Ông). Như vậy "ở trên" cũng có một số người còn biết lắng nghe tiếng nói thống thiết của dân, còn biết nghĩ đến tiền đồ của dân tộc đó chứ!... .

Nhưng ngoài những tin vui, có những tin đến tới Ông chẳng hay ho gì. Thật là "niềm vui chẳng được tày gang", nét mặt đang vui chợt Đức Ông đổi... sắc trầm tư, Ngài ra dấu cho người lính thám mã đến gần rồi cất tiếng hỏi:

- Ngươi làm việc khá lắm. Nhưng ta hỏi ngươi, có việc gì quan trọng xảy ra tại đất Quảng Bình này mà ngươi chưa báo ta biết hay không?

Tội nghiệp, người lính mặt xám ngoét, không ai kém thông minh đến độ không hiểu tại sao Đức Ông lại hỏi như thế. Biết không thể giấu diếm với... thần, anh ta run giọng nói... thật hết ra:

- Bẩm Ngài, có chuyện xây mộ mới cho... Ngài, nhưng... nh..ư..n..g tiện nhân không dám báo cáo!

Mặt Đức Ông trở nên đỏ gay - mỗi khi tức giận điều gì Ngài thường như thế - , Ngài "hừ" lên một tiếng như... thường lệ rồi gằn giọng:

- Cái đám "hỗn quan" ngày nay không còn biết tôn trọng người dân chút nào. Trong khi người dân phải đóng thuế để... nuôi họ! Chuyện không có gì lớn lao, nhưng bọn họ lại đối với dân như vậy, gặp nhiều chuyện lớn hơn sẽ như thế nào?!

Thật ra chuyện xảy ra tuy không thật lớn nhưng cũng không hề... nhỏ. Vì nếu nhỏ làm sao người lính thám mã trung thành (đã mất từ lâu rồi, nhưng vẫn tiếp tục theo phò tá Đức Ông ở... cõi âm!) ... không dám báo cáo?!

Đó là chuyện vào một ngày đẹp trời, sở VHTT-DL, chính quyền tỉnh Quảng Bình, được chuẩn thuận từ trên cấp bộ... . Đồng ý, nhất trí dùng tiền đóng thuế của người dân tổ chức tôn tạo lại ngôi mộ của chính... Đức Ông. Vậy cũng chưa có gì đáng nói nếu... .

Đáng nói hơn là trong quá trình xây mới ngôi mộ, họ không đếm xỉa gì đến những hậu duệ của Ngài còn sống sờ sờ nơi miền đất này. Đang giận cành hông, lại không có ai... tâm sự, Đức Ông bèn trút "nỗi niềm" với... người lính trung thành của mình:

- Ngôi mộ của ta xưa giờ đơn giản, nếu làm theo nguyên mẫu thì sẽ tốn ít tiền của... dân. Hơn nữa, mộ cũ thông thiên, hòa hợp âm-dương, liên kết giữa đất và trời... . - Ngài trợn mắt nhìn... người thám mã (tội nghiệp) rồi nói tiếp:

- Vậy mà họ lấy khối đá mấy ngàn ký đè lên mộ phần của ta. Trước mộ có rảnh nước nhỏ để... thông thủy, họ cũng cho lấp kín! Đền thờ của ta trải dài từ đây cho đến khắp miền Nam, trước đây khi người dân chỉ muốn sơn lại cái bệ thờ thôi, cũng phải thắp hương thành khẩn khấn vái hỏi ý kiến ta. - Rồi đột nhiên Ngài bắt đầu dịu giọng:
- Nhưng hiện giờ ta cũng đã... "đổi mới" rồi. Ta báo mộng cho ban Quý Tế khỏi phải xin ý kiến làm chi, chỉ làm sao cho tươm tất và ít tốn kém là được rồi . Nhất là đừng có mà bày vẽ ra để kiếm... phần trăm. Nói đến đây có lẽ đã nguôi phần nào cơn giận, Ngài đích thân bước lại kệ tủ, với tay lấy bình rượu quý, ôn tồn nói với người thuộc hạ tận tụy:

- Ta có bình rượu ngon, nhà ngươi đem về chiều nay nhâm nhi, nhớ chỉ vài chén nhỏ thôi... .

Người lính tỏ dáng cảm động lắm, lí nhí mấy lời cám ơn rồi cáo từ ra về.
Nhưng đã hết đâu, Đức Bà có lẽ từ hồi nào đến giờ bận việc phía sau nhà, Bà tất tả mang thêm ra nải chuối, nói để đem thêm về cho... sắp nhỏ. Tất cả chắc là phẩm vật đơn sơ được những người dân chất phác đem đến cúng ở đâu đó...?


lang NHCanh


Người lính đi rồi, Đức Ông bước lại chiếc bàn nước, rót ra hai chén trà. Ông cất tiếng mời Bà uống nước. Có lẽ Ông lại muốn có người để... "tâm sự" rồi đây. Quả nhiên là vậy, sau khi hớp một ngụm trà, Ông cất tiếng:

- ...Tôi không phải là người khắc khe hay khó tính đâu. Bà nghĩ xem, hậu duệ mười đời của tôi còn sống tại đây, đang giữ nhà thờ, mà người ta động mồ động mả tổ tiên nó nhưng không hỏi cho nó lấy một tiếng!
Phụ nữ vốn tính mềm mỏng, dịu dàng, Bà lên tiếng, chủ ý là xoa dịu để Ông bớt... stress mà thôi:

- Chuyện... lỡ vậy rồi, biết đâu người ta sẽ sửa lại... . Nghe đến đây giọng Đức Ông trở nên... rắn hơn:

- Nói như vậy sao được. Cứ sai rồi sửa, càng sửa càng sai, việc nhỏ đến việc lớn, hao tổn ngân sách biết bao nhiêu mà kể. Nếu mãi như vậy thì dân tộc Việt mình làm sao ngóc đầu cho nỗi?!

Quá hiểu Ông, tay châm thêm nước vào chén trà, Bà im lặng, nhẫn nại để cho Ông trút ra hết những bức xúc trong lòng. Tay nâng chén trà, Ông tiếp:

- Bà cũng thấy rồi đó, sau khi duyệt tới, duyệt lui... . Không biết số liệu chính xác chưa, tốn một trăm tỉ (2) tiền bây giờ, cuối cùng có một khu mộ mà đình chẳng giống đình, chùa chẳng giống chùa, mộ cũng không giống... mộ! - Hớp tiếp một ngụm trà, rồi dằn mạnh cái chén không xuống bàn, Ông tiếp tục... "tâm sự", giọng tuy nhỏ xuống một chút nhưng vẫn nhiều xốn xang:

- Những vấn đề thám mã báo lại, thực ra tôi đã lên... mạng (!?) biết hết trơn. Cái chính là mình phải biết chọn lọc nguồn thông tin có độ tin cậy thế nào. Tin của thám mã chỉ là kiểm chứng song song thêm mà thôi. Nói thật với Bà, các vị vua triều Nguyễn nếu còn... sống, tôi cho rằng đều cũng chọn cách nắm thông tin đơn giản, nhanh chóng, rẻ tiền như thế thôi. Làm vua, làm chúa, làm quan lớn ở trên cao phải biết lên in-tơ-net để biết dân tình, dân ý ra sao..., rồi biết thêm chuyện năm châu bốn biển, mở rộng tầm nhìn... . Chớ ngồi đó nghe lời xu nịnh, sàm tấu, báo cáo láo của đám nịnh thần thì vô cùng nguy hiểm! - Thấy Ông nói hơi dài, e rằng Ông mệt, Bà khéo léo nhắc là đã gần đến giờ cơm chiều. Không ngờ Ông ngữa mặt... cười sảng khoái:

- Bà lại quên nữa rồi, mình mất đã lâu, chỉ còn... vong linh thôi. Vì vậy mình đâu còn bệnh hoạn, ốm đau chi ? Còn chăng là chỉ còn cái lòng với dân với nước thôi... . - Rồi Ông trở lại câu chuyện ngay:

- Còn việc tốn kém 100 tỉ xây mộ cho tôi, nếu dùng số tiền này để cấp học bổng cho học sinh, sinh viên nghèo thì cũng giúp cho được ước chừng 20.000 cháu! Hoặc là, giá như dùng số tiền xây mộ đó, xây cũng khoảng đến trăm cây cầu treo trên vùng cao, giúp người dân qua lại (trong đó có cả cô giáo và mấy cháu học sinh) khỏi phải chui vào bọc ny-lon để... qua sông !!!

Hình như để đè nén cảm xúc đang dâng trào, Ông nói Bà dọn cơm để hai người cùng dùng bữa (?). Chưa đến mươi phút sau mâm cơm đơn sơ được dọn lên, đặc biệt không thể nào thiếu chén... ớt hiểm. (Thánh, thần có lẽ ăn theo cách lấy hương lấy hoa thôi, nhưng theo... quán tính, cũng phải dọn ra cho giống bữa cơm... .)

Thế nhưng..., Đức Ông lại không hề đụng đến chén đũa gì hết. Bà nhìn Ông lom lom, biết Ông chưa giải tỏa hết nỗi lòng, Bà im lặng, kiên nhẫn chờ đợi... . - Phụ nữ Việt như vậy quá tuyệt vời - .Quả đúng như thế, Ông tằng hắng lấy giọng rồi tiếp tục nỗi niềm. Lần này Ông lại nói chuyện có liên quan đến... "thời sự quốc tế" chứ ! Ông nói, cái vụ liên bang Nga thôn tính bán đảo Crimea của Ukraine bằng nhiều mưu mẹo và thủ đoạn. Ông nói, chuyện như vậy mà báo chí Việt mình có bài hí hửng ca ngợi hành động này thế mới tức và vô cùng... khó hiểu. Ông nói, ví dụ như khi có tiền lệ như thế rồi, nếu tương lai có một nước lớn tham tàn hung bạo nào đó thừa gió bẻ măng hoặc với lý do tương tự như vậy tiến chiếm đất đai, lãnh thổ nước Việt mình (3). Liệu lúc đó sẽ có bài báo nào khen tặng hành động bạo ngược như thế nữa không !? Có lẽ đến đây là lúc... "cao trào", Ông nói với giọng không thể nào kém gay gắt hơn :

- Mà thật ra chuyện tương tự đã xảy ra hai lần rồi. Chỉ mấy mươi năm trở lại đây thôi sao không chịu nhớ? Như vậy chuyện cả trăm cả ngàn năm trước chắc đã quên hết rồi!?

Đúng là "kẻ đốt nhà không ghét mà ghét người... huýt gió" . - Nói xong câu này người ta thấy tay Đức Ông nắm chặc và run run... .(Nhưng có lẽ mọi người ai cũng đồng ý rằng người đốt nhà và người cầu ... gió, cổ vũ cho kẻ đốt nhà, thật ra cả hai đều đáng ghét cả!). Đến đây Đức Ông dịu xuống, lần này có lẽ dịu thật sự, vì Ông trở nên ôn tồn và dịu dàng hơn bao giờ. Ông nhìn vào mâm cơm còn... y nguyên, vói tay đích thân bới cơm cho Bà và nói:

- Thôi mình ăn cơm kẻo nguội (!?).- Nhưng không biết có phải vì dư vị của nỗi bức xúc còn chút... xíu. Ông nói thòng thêm:

- Cái chuyện mả mồ làm tôi buồn quá, buồn cho mình thì ít, cho dân cho nước thì nhiều. Nếu không có gì đặc biệt, có lẽ năm nay tôi không vào thăm phương Nam đâu.

Nói xong, gương mặt Ông trở nên trĩu nặng u buồn. Ông ngồi xuống mâm cơm cùng Bà. Hình ảnh mâm cơm, hai Ông Bà, ngôi nhà chợt mờ dần rồi... biến mất! Địa điểm này không biết là đâu, chỉ biết là một khu đất cao, trơ trọi và hoang vắng. Mờ mờ xanh xanh ngọn núi An Mã, xa xa biên biếc dòng sông Kiến Giang của đất Quảng Bình đang lững lờ, trăn trở trôi một cách buồn bã...

HUỲNH VĂN HUÊ ( 5-2014 )

_______________________

Ghi chú:

(1) - Xem " Đức Ông Nổi Giận" phần 1 và 2 của cùng tác giả.

(2)- Theo báo mạng Tiền Phong.

(3)- Tin chính thống từ ngày 2-5-2014 TQ đem giàn khoan dầu HD 981 vào hạ đặt trong hải phận VN.


04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54712)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105631)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125800)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125611)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125083)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112116)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62779)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43447)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 121474)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47620)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124473)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124874)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122795)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 120083)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124790)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 64264)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 135023)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48743)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 116961)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 118607)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 116094)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 124388)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281306)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 112338)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57834)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi
22 Tháng Mười 2010(Xem: 112447)
Có phải chiều nay mưa hắt hiu Sương mù tỏa kín khắp buổi chiều Gió mơn man tung làn tóc rối Mắt nhạt nhòa giọt lệ buồn thiu