Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Phước Nguyên - CHÚT DUYÊN GIAO NGỘ CÙNG NGUYỄN XUÂN HOÀNG

14 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 28794)
Nguyễn Phước Nguyên - CHÚT DUYÊN GIAO NGỘ CÙNG NGUYỄN XUÂN HOÀNG


chút duyên giao ngộ cùng Nguyễn Xuân Hoàng


 

nu_hon_dau-1-large


anh làm bộ không biết cầm lấy tay em
lời thú chưa trao tình yêu đã nhận
nxh

i held your hand pretending obliviousness
love unuttered, yet love avowed
npn

 

Hơn mười năm trước đây, tôi dịch một bài thơ ngắn của Jaques Prévert đăng trên Văn Học Nghệ Thuật Liên Mạng để tặng hai người bạn như sau:

L’Automne

Un cheval s’e'croule au milieu d’une alleé
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissonne
Et le soleil aussi.
(Jacques Prévert, trích từ Paroles, 1958)

Thu

Một con ngựa ngã quị giữa một đường hẻm
Lá rụng trên nó
Tình yêu chúng ta rung rẩy
Và mặt trời cũng thế.

Sau khi bài được đăng vài ngày, tôi nhận được một email nhắc tôi rằng chữ ‘alleé‘ dịch là ‘đường hẻm’ không được chuẩn, nên dùng ‘đường mòn… đường nhỏ… hay tiểu lộ…‘ thì chính xác hơn. Nội dung email rất chuẩn mực và chừng mực, chia sẻ mà không chỉ trích, nhắc nhở mà không khoe khoang. Cuối email ký tên Nguyễn Xuân Hoàng.

Đó là giao ngộ trực tiếp đầu tiên và duy nhất giữa Nguyễn Xuân Hoàng và tôi. Nhưng ấn tượng của tôi với ông thì thật là đậm sâu. Cho tới hôm nay.

Và từ tri ngộ đậm sâu đó, hơn mười năm sau, tôi thử thách mình, dịch bài thơ Nụ Hôn của ông qua tiếng Anh, và gửi tặng chính tác giả -

Thay một lời chào, và một lời mời, ông mau trở lại cuộc chơi ngôn từ đa dạng đa đoan…

Nguyễn Phước Nguyên

 

 

Nụ hôn

Hãy cho anh biết em muốn gì
có phải những cụm mây trắng trôi trên trời mà em thường nhắc?
có phải con đường hoa hồng mà mỗi chiều chúng mình vẫn đi qua?
có phải nụ cười mà anh đã cho em lần đầu?
hay những lời kỳ lạ mà anh đã gửi trong lá thư tình thứ nhất?
anh sẽ tặng em.

Hãy nhìn thẳng mắt anh và đừng lắc đầu như thế
nói cho anh biết em cần gì
vụng nước có sâu anh sẽ đứng ở giữa
vai anh làm cầu cho em bước qua
đời có ghét em anh sẽ chia ra một nửa
hai đứa mình cầm tay lướt qua
trời có mưa to em cứ yên tâm ngồi trong nhà
anh sẽ một mình ướt xối tới thăm em
anh còn giúp em gì được nữa không em?
em chớ cười anh hoài như thế

Dù mái tóc anh có những sợi trắng rất sầu
khi anh chưa đầy ba mươi tuổi.
anh cũng sẽ tặng em những mùa xuân còn lại
hôm nay đã là một chin sáu năm
chúng mình còn có thể sống thêm năm mươi năm nữa
năm mươi năm năm mươi mùa xuân
anh sẽ tặng em năm mươi triệu lần
bởi em vẫn lắc đầu chối mãi những gì anh tưởng mình sẽ có
nên anh rất ngại ngùng
khi phải đem tặng em những đêm dài không ngủ của quê hương mình
những đêm dài sặc sụa chiến tranh
ở đó súng nổ trong lòng mỗi người
súng nổ âm vang trong từng cơn mộng mị
súng nổ liên miên nên anh không làm sao có thể nghĩ
ngoài ra còn có em.

Em nhớ chăng hồi chúng mình mới quen nhau
bữa nói chuyện lần đầu chìm trong tiếng súng
anh làm bộ không biết cầm lấy tay em
lời thú chưa trao tình yêu đã nhận
nhưng mỗi đêm tiếng súng cứ làm anh thức giấc
và tự hỏi thầm
liệu chúng mình đã thật thương nhau chăng?

Dẫu sao anh cũng sẽ tặng em
như Trần Dạ Từ đã tặng cho người yêu
tiếng plastic nổ ở một khu phố nào đó
cùng với tiếng khóc của một bà mẹ vô danh
và những giọt máu chảy ròng xuống một ống cống dẫn nước của thành phố.

Anh cũng sẽ tặng em những cánh tay đã rời khỏi thân
những con mắt đã lọt khỏi tròng
những xác chết không tên không tuổi
đã ngã xuống cho chúng mình sống
và sau cùng là nỗi hôi tanh của chúng ta.

Còn tiếng nổ của những quả bích kích pháo
nổ từng giây trong đầu anh và em
nổ từng giây trong thớ thịt trong trái tim
trong xương máu trong cuộc đời đau đớn
anh sẽ tặng hết cho em.

Anh cũng sẽ tặng em những nón sắt và những lưỡi lê cận chiến
những ngôi nhà cháy nát vì bom
những ruộng những nương lúa gục tre còm
những dòng lệ khô đem buồn lên mắt
những chua xót tù đày
những đớn đau dằn vật
và nhục nhằn của kẻ đầu thai.

Và sau hết còn lại những cuộn dây kẽm gai
anh xin tặng em bằng cách quấn em vào đó
kèm với nụ hôn cuối cùng này
nghe em?

 

The kiss

Let me know your wish
is it the floating white clouds above you often mentioned?
is it the rose-lined path we strolled each evening?
is it my first smile at you?
or is it the peculiar phrases in my first love letter to you?
all, my gifts to you.

Look directly into my eyes and shake not your head
tell me what you need
in the middle of the deep lagoon i will stand
my shoulder, your bridge to cross
i will split all the hatreds you bear
we will skitter over them, holding hand
in the deluge just wait calmly inside
i will come to you alone, drenched
can I help you with whatever else?
laugh not at me the way you always do

Though my hairs sadly stranding white
even when I am yet thirty.
i will bequeath to you my remaining springs
today is already nineteen sixty five
we may live another fifty years
fifty years, fifty springtimes
fifty million times i will confer all to you
since you will perpetually shake your head, refusing all i imagined i would have
so i would become very timid
when I must give you all the sleepless nights of our homeland
the long nights choked of war
where gunfires blazed in our cores
gunfires echoed in every dream
gunfires boomed ceaselessly, barricading you
from my thoughts.

Do you recall when we first met
our conversation drown in gunfires
i held your hand pretending obliviousness
love unuttered, yet love avowed
but gunfires made my nights insomnious
and i questioned myself
are we surely in love?

Nonetheless, i will give you
as a poet gifted his beloved
the sound of bomb blast at some part of town
with the wail of a nameless mother
and the rivulets of blood coursing down the city sewers.

I will also entrust to you arms that were severed
eyes that were gouged
corpses without names
lifeless, so we can live
and finally, our stenches.

Moreover, the artillery barrages that
incessantly explode in your head and mine
in each fiber of our body in our hearts
in our fleshes and bones in our afflicted lives
all, i gift to you.

I will as well give you the helmets and the bayonets
the napalm-incinerated houses
the parched pastures the withered rice fields
the barren tear ducts that saddened the eyes
the imprisoned bitterness
the agonizing torments
and the wretchedness of being reborn.

And lastly, all that’s left are the rolls of concertina wire
which i will wrap you in as (like) a gift
enclosing this last kiss of mine
you want?

rendered to English by Nguyễn Phước Nguyên

12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 90521)
Mưa ngày xưa, môi ướt - mắt cười Mưa bây giờ, mắt ướt - môi đẫm lệ cay!
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 96241)
Vậy là con bé út của tôi đã đi học được hai hôm. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng mười một, con gái tôi mới “cắp sách” đến trường cũng bởi nó bị “lọt sổ”.
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 66741)
Chủ nhật, ngày 6 tháng 9 năm 2009 vào lúc 1 giờ trưa, Hội An Việt tại Vương Quốc Anh đã tổ chức Đại Lễ Kỷ Niệm 30 Năm Người Việt Tị Nạn Đến Anh Quốc. Buổi lễ dưới sự chủ toạ của ông Vũ Khánh Thành, cựu Giáo Sư Trung học Ngô Quyền, Biên Hòa, Giám Đốc Sáng Lập và Điều Hành Hội An Việt, Nghị Viên Thành Phố Hackney;
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 80809)
Lâu lắm mới về  thăm Xứ Bưởi Thăm NGÔ  QUYỀN trường cũ dấu yêu
05 Tháng Mười Một 2009(Xem: 90409)
Thu xưa áo trắng tan trường Mưa rơi ướt tóc người thương đợi chờ
04 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93600)
Tôi không là họa sĩ Chì biết lặng lẽ nhìn Sợ...mùa thu thức giấc Sợ...lá vàng rơi nhanh.
02 Tháng Mười Một 2009(Xem: 209314)
Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.
01 Tháng Mười Một 2009(Xem: 99273)
Lại thêm một lần đi giữa đường Thu Mưa đau lòng những ngã tư lá chết
30 Tháng Mười 2009(Xem: 100173)
Đã vài năm qua, kể từ ngày lễ Halloween năm 2005, lúc nào bà Jenna cũng nhớ hình ảnh người giao pizza rất trẻ, chắc chưa đến tuổi hai mươi lúc đó, nhưng có thái độ chững chạc của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, và có tấm lòng của một ông tiên trong những truyện cổ tích.
17 Tháng Mười 2009(Xem: 94928)
“Mẹ già như chuối ba hương, Như xôi nếp một, như đường mía lau"
17 Tháng Mười 2009(Xem: 68604)
biển chiều, bãi vắng, sóng dồn nghe đời như đã hoàng hôn ít nhiều
17 Tháng Mười 2009(Xem: 70155)
Không thể thấy được nhau nữa rồi Nắng rơi xuống nhạt nhòa trắng xóa
17 Tháng Mười 2009(Xem: 65759)
  Má ốm rồi hàng cau buồn trước ngõ   Hoa cau vàng rơi lả tả xuống sân
17 Tháng Mười 2009(Xem: 67516)
Đêm quỳ bên ảnh Mẹ Lại thấy xa thật xa Xa như hồi thơ trẻ Ôm chân Mẹ đòi quà Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 67207)
Con dài gót tha hương Như có mẹ bên đường
17 Tháng Mười 2009(Xem: 68361)
Còn cơn bão nào không Từ khi con mất Mẹ Đêm vẫn đen vô cùng Theo sau chiều bóng xế Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 67708)
Thưa Mẹ ! Đêm rồi con chiêm bao Thấy Mẹ trẻ như Mẹ thuở nào Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 64628)
bao nhiêu bài thơ viết chẳng nhắc đến mẹ hiền vì sao? con chợt hiểu – vì tình mẹ vô biên!
17 Tháng Mười 2009(Xem: 72525)
Tiễn má đi trong nhang khói nhạt nhòa Chỉ vắng một người sao quạnh hiu đến vậy
17 Tháng Mười 2009(Xem: 81116)
Lớn rồi con vẫn nhớ lằn roi Mẹ dắt con qua ngưỡng cửa đời Nhấn vào đây để xem
17 Tháng Mười 2009(Xem: 65504)
Giả biệt Tây Thành, xa cố hương Còn đâu Ba Mươi Sáu Phố Phường Ngàn năm văn vật mờ sương khói Hà Nội từ đây, cách dặm trường
17 Tháng Mười 2009(Xem: 86472)
Theo thời gian Biên Hòa ba trăm tuổi Ba trăm năm một vùng đất hào hùng Không thể nghĩ đó chỉ là đất ở Mà là hồn thiêng nguồn cội non sông.
12 Tháng Mười 2009(Xem: 34315)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung...
14 Tháng Tám 2009(Xem: 65587)
Bốn mươi năm trôi qua Hương tình chưa phai nhòa Biên Hòa em về lại Hẻm cũ bóng người xa
14 Tháng Tám 2009(Xem: 68629)
Ngô Quyền họp bạn thiết tha Hương thơm hoa Bưởi Biên Hòa thoảng bay
08 Tháng Tám 2009(Xem: 67860)
Sao em nỡ vội lấy chồng Tim anh rớm máu cõi lòng nát tan
08 Tháng Tám 2009(Xem: 65480)
Ngày của tôi xưa, hạnh phúc cả bốn mùa. Ngày bây giờ rất vội, hạnh phúc lại bay xa.
28 Tháng Bảy 2009(Xem: 69671)
Còn nỗi nhớ nằm vắt ngang qua tim Không còn gì trên dòng sông xẻ nửa