Buổi chiều vay mượn
NGUYỄN VĂN VINH
Khi anh thức giấc thì căn phòng đã ngập bóng tối. Anh gần như lạc
hướng ở biên giới giữa ngủ và thức. Không gian và thời gian trộn trạo, nhập
nhòa.
Cửa sổ để mở, hắt vào chút ánh sáng mầu nhung xanh của đêm mùa hè. Thứ bóng tối
dễ chịu này đã từng làm bạn với anh một thời. Dạo đó, anh ưa ngồi trong bóng
tối, nhìn trời đêm qua khung cửa mở. Giữa hai ngón tay anh kẹp hững hờ một điếu
thuốc. Anh mơ mộng về người đàn ông mình sẽ trở thành. Người đàn ông đó bây giờ
là anh đây, nhưng chắc hẳn không giống như giấc mơ của anh thời mới lớn. Ai
cũng để lại đâu đó một giấc mộng không thành.
Anh xoa tay trên mặt bàn tìm chiếc hộp quẹt của Cici. Ánh lửa vàng xanh bùng
lên sau hai tiếng lách cách. Anh thắp cây nến đã cháy dở. Cici không ngồi trong
bóng tối hoàn toàn như anh ngày xưa. Cô thường thắp lên một ngọn nến. Và, mỗi
lần cô thắp nến, anh sẽ để cô một mình. Anh không chạm vào những giấc mơ của
riêng cô.
Chiếc hộp quẹt nhỏ nhắn vẫn nằm trong tay anh, như muốn nhắc nhớ điều gì đó.
Anh mơ hồ cảm thấy có gì khác lạ chung quanh. Giấc ngủ lưng chừng. Bóng tối.
Chiếc hộp quẹt. Cây nến cháy dở... Anh đang lướt qua các hình ảnh để tìm ra
điều khác lạ ấy. Dường như có gì bất thường lẩn khuất trong không gian. Im lặng
quá thì phải. Mỗi người dù ngồi thật yên, không cử động, hay nói cười, vẫn phát
đi một thứ sóng từ tỏa ra chung quanh. Anh chợt nhận ra Cici không có mặt trong
ngôi nhà. Lúc ấy là hai giờ đêm.
Đêm chỉ còn một nửa, nhưng vẫn còn quá dài. Anh lần xuống bếp định pha một ly
cà phê, nhưng thật kỳ lạ, anh không tìm thấy hũ cà phê đâu cả. Anh trở lại
sofa, cầm chiếc hộp quẹt lên, bật mở lách cách. Bàn tay mù loà của anh rút ra
một điếu trong gói thuốc của Cici để trên bàn. Anh châm lửa, rít hơi thuốc đầu
tiên thật dài. Khói thuốc ngây ngất đưa anh vào cơn mộng dữ. Thỉnh thoảng anh
lại nằm mơ mình hút thuốc trở lại, và khi tỉnh dậy, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì đó
chỉ là giấc mơ. Anh thả lỏng người, trôi theo dòng khói trắng. Anh cứ trôi đi
mãi...
*