Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Trương Đức Hoàng - NGỌT NGÀO HƯƠNG TRÁI THỊ

01 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 112000)
Trương Đức Hoàng - NGỌT NGÀO HƯƠNG TRÁI THỊ

Ngọt Ngào Hương Trái Thị


huong_dao_vn-content

 

Khi mới đậu vào trường Ngô Quyền, tôi đã chọn sinh ngữ chính là Pháp văn, vì không muốn lên lớp cao hơn mình sẽ... đụng đầu chị Hai. Bạn biết tại sao không? Vì tôi sợ khi bị kêu lên khảo bài mà mình "dốt" quá thì... dị lắm! (ngày xưa, chị Hai học Đại Học Sư phạm rồi về dạy Anh văn ở trường NQ). Coi vậy chứ cũng đâu có yên, chị ấy cứ nhắn quý Thầy Cô khác để ý em út, thành ra hồi đó, hầu như ngày nào "thằng em" cũng bị nắm chóp lên bảng.

Ngoài chuyện đi học, tôi ít được chơi các bộ môn khác, và tôi chỉ tham gia sinh hoạt Hướng đạo năm học lớp 12, sau khi gia đình chị Hai dọn đi. Khi đọc lá thư tôi viết về chuyện ở trong Ký túc xá, chắc bạn nghĩ là tôi "lẩm cẩm" rồi, lâu lâu cứ nhớ và kể hết chuyện nọ xọ qua chuyện kia! Tôi thấy hình như người... lớn tuổi nào cũng vậy, giống như Má của tôi, lâu lâu Má nhớ những chuyện hồi "nẫm" nào đâu rồi kể cho tôi nghe. Mình cũng rán nghe vậy chứ đâu có biết bà Tư hay bà Bảy là ai! Trong Hướng đạo gồm có 4 ngành: Ấu (từ 6 đến 9 tuổi), Thiếu (10-14), Kha (15-17) và Tráng từ 18 tuổi trở lên. Bây giờ, tôi kể chuyện Kha, đoàn của tôi cắm trại trên chùa Hội Sơn Tự cho bạn nghe chơi.


Năm 1972, anh Trần Bá Khanh, một huynh trưởng trong Liên đoàn Hướng đạo đã liên hệ với quí Sư Thầy (và Cô), cho Kha đoàn của tôi lên cắm trại trên chùa Hội Sơn Tự khoảng một tuần, với mục đích cạo rửa và quét vôi những ngôi tháp ở đây. Ngôi chùa này thuộc địa phận Thủ Đức và rất dễ tìm. Nếu đi từ Biên Hòa, mình sẽ ra tới Ngã Ba Tân Vạn rồi quẹo phải đi về hướng Sài Gòn. Sau 4,5 cây số thì qụẹo trái vô một con đường đất khá rộng, đi vòng vèo thêm hơn 1 cây số thì tới chùa. Chùa được cất trên một ngọn đồi khá đẹp, xung quanh có những ngôi tháp với nhiều bóng cây râm mát, phong cảnh hữu tình.
 

tre_truc-content

Trên đường lên chùa, người ta trồng nhiều khóm tre. Người trong chùa đã cất vài nhà vệ sinh ở đây, vì mấy khóm tre này cách chùa khá xa (khoảng 3,4 trăm thước). Bên hông chùa có một cây thị trái thơm ngào ngạt, ngày đầu tiên tới đây tôi đã “khoái" cây này. Trước cửa chùa, phía bên trái có một con đường dốc trải sạn đỏ, với nhiều nấc thang dẫn xuống bờ sông. Đến gần bờ sông, phía bên trái có một cái miếu và ngôi tháp nhỏ, hình như ở đây có trồng vài cây bông sứ. Trước kia, mấy anh em Hướng đạo đã đến đây cắm trại nhiều lần. Đối với tôi, khung cảnh ở bờ sông là kỷ niệm nhớ đời của mình vì đó là nơi mà tôi đã làm lễ Tuyên hứa.

Khi lên 
chùa, tụi tôi đem theo gạo rồi đưa cho cô Ba nấu, còn đồ ăn thì mình ăn "ké" trong chùa. Cô Ba là một sư nữ đã lớn tuổi (khoảng gần 60), rất hoạt bát. Bạn biết không, ở đây mình chỉ ăn rau đậu thôi như: măng, đậu đủa, rau muống xào hay luộc... mà sao thấy ngon lạ lùng, có lẽ nhờ sau khi làm việc mệt nhọc (cô Ba từng nói, máu của mấy người ăn chay có màu lợt hơn của người ăn mặn, tôi không biết có đúng hay không?). Thêm một điểm nữa là ai cũng hăng hái, chắc một phần vì làm việc cho chùa, một phần với không khí vui vẻ. Chứ ở nhà thì chưa chắc, có khi còn lười... chảy thây, giống như câu "Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng".

Lúc đó, em nào cũng gọi tôi là Trung tá "H" hết (vì tôi đã đóng vai với cấp bực này trong một vở kịch), rồi đứa này ghẹo đứa kia, đứa kia chọc đứa nọ. Chỉ có tôi là phải làm mặt nghiêm, vì mình hơi lớn hơn các em một chút. Trong thời gian ở đây, tụi tôi khoái nhứt là buổi tối leo lên bộ ván nghe cô Ba kể chuyện ma. Có một đêm, cô kể về chuyện một cô gái trẻ chết trôi và tấp vào bụi tre ở dưới bờ sông. Theo cô nói, có lẽ cô này đi học (vì mặc áo dài), đã theo bạn bè đi chơi trên ghe rồi bị chết chìm. Người ta đã vớt cô lên và chôn trong đất của chùa. Cô Ba lại kể đến chuyện ban đêm cô đi cầu, vừa ngồi xuống thì có bàn tay lạnh ngắt rờ lên ót của cô. Tuy sợ nhưng cô phải làm gan niệm Phật rồi đi lẹ lẹ về chùa. Khi cô kể đến đây, đứa nào cũng lết lại gần cô Ba, mặt thì day ra ngoài trong khi vẫn "dỏng" lỗ tai lên để nghe!


Qua ngày hôm sau, mấy em mới thách thức nhau, buổi chiều khi đi tắm một em sẽ để lại một cái quần gần bờ sông. Tối hôm đó, nếu có em nào dám xuống dưới lấy, mấy đứa kia phải đãi một chầu khi về Biên Hòa. Tôi không có can dự gì trong vụ thách thức, nhưng tôi nghĩ khó có em nào dám làm chuyện này, vì nhiều lý do: thứ nhứt đứa nào cũng nghe cô Ba kể câu chuyện ma, thứ hai là con đường dốc từ chùa xuống bờ sông khá xa (gần 300 thước) thêm ban đêm trời tối thui, phải đi chầm chậm chứ không thể chạy vì sợ vấp té trên các bậc thang. Vậy mà rốt cuộc có người dám đi, đó là em Tiêu Phi Long (trong mấy anh em hay nói chơi và gọi em là "con rồng bay mất tiêu").


Khoảng gần 9 giờ tối, Long đã đi xuống bờ sông để lấy cái quần. Ở trên này mấy em đóng cửa và nhảy hết lên ván ngồi chờ. Đợi khoảng gần 15 phút, cả đám không nghe thấy gì hết. Sau đó lại có tiếng rên nho nhỏ ở trước cửa, lúc đó có mấy anh chàng "dzọt" vô chính giữa ngồi. Tụi tôi ở trong này đang thắc mắc không biết ai ở b
ên ngoài, thì có vài em đề nghị Trung tá "H" ra mở cửa. Tuy không gan gì hơn mấy "trự" còn lại, nhưng mình là anh lớn mà, "rót" quá coi sao được, nên tôi mới bước lại cánh cửa. Khi tôi cất giọng hỏi thì tiếng rên ngoài cửa càng lớn hơn. Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi "Có phải Long hôn?" và mở cửa ra.

Bạn biết không, nhờ tiếng rên lớn hơn tôi mới nhận ra đó là giọng của em Long. Dưới ánh đèn, Long đã lấy cái quần trùm lên đầu và đứng trước mặt tôi cười hì hì. Khi anh em hỏi, Long mới kể là em đã xuống bờ sông lấy cái quần khá lâu, khi trở lên chùa em mới nghĩ tới chuyện nhát ma, nhứt là để chọc "Trung úy" Hai chơi (hồi đó mấy em gọi Hai, một em Kha sinh là Trung úy). Sau khi sơn phết các ngôi tháp và tường chùa, tụi tôi đã bùi ngùi chào cô Ba để ra về. Sau kỳ cắm trại này, tôi có đi thăm cô 1,2 lần nữa.


Năm 2002, vợ chồng tôi có dẫn các con lên thăm anh chị bà con ở Thủ Đức. Họ đã chở gia đình tôi lên viếng chùa, tôi rất cảm động khi nhìn lại cảnh xưa. Nhưng bây giờ chùa không còn đẹp như trước đây nữa. Người ta đã cất thêm và tạo ra những cảnh rất là kỳ dị, như nhà thờ của Quan Công... Dưới bờ sông thì họ che ra làm nhà nghỉ mát, với những chiếc xuồng cho khách du lịch mướn để đi qua bờ bên kia, hay đi chơi dọc theo dòng sông. Tôi rất buồn khi thấy cảnh chùa không còn trang nghiêm, u nhã như ngày xưa!


Tôi hỏi thăm và người ta cho biết, cô Ba mất đã lâu và được chôn cất trong sân chùa. Họ dẫn tôi đến mộ của cô, tôi đã xin vài cây nhang để thắp cho cô và khấn vái: "Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng". (Lúc cắm trại ở trên chùa, vì biết tôi thích, cô Ba hay để dành cho tôi vài trái thị. Tôi không có ăn, chỉ để trong túi cho thơm thôi. Tôi thích trái này vì nhớ sự tích "trái thị rớt bị bà già" trong truyện Tấm Cám).

 

Trương Đức Hoàng

04 Tháng Giêng 2021(Xem: 11670)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13520)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12321)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10573)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 13703)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10864)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12304)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11694)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12247)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10574)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11227)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12084)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11484)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13367)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10257)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12651)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13585)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10989)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12412)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10734)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12544)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12832)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10283)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11211)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10904)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11502)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13026)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.
24 Tháng Mười 2020(Xem: 10408)
Tên thanh niên không thèm ngoái đầu nhìn lại, nó ôm con gà ngồi ở yên sau. Chiếc xe rồ máy lao ra khỏi cổng. Chị Mận đứng yên như trời trồng miệng lẩm bẩm: - Không biết sáng giờ nó ăn uống gì chưa?