VĨNH BIỆT CÔ HƯƠNG
Cô vốn hiền lành như tất cả chs Ngô Quyền đã có dịp học Quốc văn với Cô ở lớp tám Ngô Quyền xưa còn nhớ. Cô là người rất dịu dàng, khiêm tốn như đồng nghiệp ở Ngô Quyền (Biên Hòa) và Lê Quý Đôn (Saigon) nhận xét. Với tôi, Cô là một người sống "lặng lẽ bên đời" nhưng đóng góp rất nhiều cho cả quê nhà lẫn quê người.
Là học trò Ngô Quyền, nhưng tôi chỉ biết Cô vài năm gần đây qua Cô Tâm, -GS Sử ở 7/1 năm xưa- ; và quý Cô như một người thuộc thế hệ các bậc sinh thành luôn cho tôi những lời khuyên cần thiết.
Ở tuổi bảy mươi, đã về hưu sau gần ba mươi năm làm công chức tiểu bang, Cô vẫn làm việc thiện nguyện hàng tuần vào mỗi mùa thuế ở Mỹ.
Ước nguyện của Cô là không muốn làm
phiền ai. Và Cô đã đạt được điều đó phải không, thưa Cô?
Ở Úc, "học trò cũ" đã khóc Cô bằng
nước mắt chân tình. Ở Mỹ, "học trò mới"... vài năm gần đây, hụt hẫng vì không
còn được nghe lời khuyên của Cô qua điện thoại mỗi tháng ít nhất một lần.
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
Nguyễn Trần Diệu Hương