Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - TIỄN ĐƯA THẦY - CHÀO THẦY

23 Tháng Chín 201411:50 CH(Xem: 23287)
Nguyễn Thị Thêm - TIỄN ĐƯA THẦY - CHÀO THẦY

 

TIỄN ĐƯA THẦY

 

Buổi chiều , tôi ngồi nhìn ra khoảng không trước mặt, tự nói một mình:

-Giờ này thầy đã làm lễ hỏa táng. 

Bỗng dưng nước mắt tôi lại tuôn ra.

 

Thầy ơi ! Em biết giờ này thầy cũng hoảng loạn lắm. Mặc dù thầy là một nhà giáo chuyên dạy triết, thầy là một nhà văn, từng  hiểu thấu đáo lẽ vô thường. Thầy là một nhà báo từng chứng kiến bao cái chết, bao sự mất mát thê lương. Nhưng trong lúc này thầy chắc cũng không an lòng và ngậm ngùi khi mục kích cả đoàn người tiễn thầy về bên kia thế giới.

 

Em đếm từng phút trôi qua mà nghĩ đến Thầy, đến Bùi Phương một thương phế binh qua đời sau thầy vài ngày.

 

Hai con người tài hoa, hai vận mệnh khác biệt, cùng ra đi để lại bao tiếc thương, mất mát cho người ở lại.

 

Thầy được nhiều người biết đến, tôn trọng và ca tụng. Thầy đi trên đôi chân vững chải, có địa vị và có tất cả: Danh vọng, vợ đẹp, con ngoan.

 

Bùi Phương chỉ có chiếc giường nhỏ xíu bầu bạn 40 năm. Hai chân em tê liệt, Nội tạng em mất mát nhiều thứ. Em không có gì cả, chỉ có những đêm đau nhức, thức trắng, cô đơn.

 

Thầy là người thầy em kính phục. Bùi Phương là người em, em quý mến.

Cả hai người đều chọn mùa thu để ra đi. Ra đi không bao giờ trở lại.

 

Thầy đang làm lễ hỏa táng, Bùi Phương đã xong phần tẩn liệm.

Con người khi nằm xuống như nhau, không phân biệt giai cấp và chức vị.

Bước qua khỏi ngưỡng cửa của trần gian, đều nhẹ nhàng và thanh thoát như nhau. 

Hai người đều là những người khao khát sống vì văn chương, vì cái đẹp của tạo hóa. Cùng lấy trái tim yêu thương mà phục vụ tha nhân.

 

Văn chương thầy người ta đọc để học hỏi, để thấm từng câu, từng ý những điều thầy muốn gửi gấm, nhắn nhủ.

Bùi Phương làm thơ, làm nhạc . Những video rất đẹp của em làm khiến cho người ta nhìn ra một con người khao khát sống. Khao khát được đi bằng đôi chân trên khắp quả địa cầu.

Ôi! Sao hai người lại cùng ra đi đột ngột như thế này!

 

Giờ này cô Vy chắc khóc nhiều lắm, đoàn người chắc đang lặng lẽ tưởng niệm và cầu nguyện cho Thầy. Ôi cuộc tiễn đưa buồn biết mấy.

Em lại nghĩ mênh mang về đời người và sự ra đi.

 

Rồi đây theo thứ tự chúng em cũng sẽ lần lượt ra đi như thầy. Không biết bằng hình thức gì? Đau lâu hay mau?. Chết kiểu nào? có đau đớn lắm không?

 Em không hiểu khi đối diện với cái chết con người mình sẽ ra sao? Biết rằng ra đi là mất. Thầy không thể trở về viết cho chúng em đọc đoạn đường sinh tử thầy bước qua như thế nào. Thầy đã thấy những gì và đối diện những gì?

 

Ôi giá mà có thể? Em lại làm cho mọi người sợ khi nghĩ thầy sẽ về viết lại những gì thầy đã trải qua, để khuyên học trò phải làm gì bằng chính kinh nghiệm ra đi của thầy.

Lúc nào em cũng  thấy thầy thật gần gũi với em dù thầy là một nhà văn nổi tiếng. Gương mặt đăm chiêu của Thầy như muốn hỏi nhiều thứ về cuộc đời về con người và số mạng.

 

Giờ này thầy đã không còn gì ngoài mớ tro tàn. Câu hỏi "Tại sao ta đến chốn này?" mà thầy băn khoăn đã có câu trả lời bằng nước mắt bao nhiêu người đưa tiễn.

 

Thầy đã đến chốn này, dừng chân trong hơn 70 năm để làm một NGUYỄN XUÂN HOÀNG thật đẹp. Đẹp nơi gương mặt, vóc dáng, tư cách. Đẹp trong cách sống và đẹp trong văn chương.

 

Nói nhiều về Thầy cũng bằng thừa vì ngòi bút em chỉ là những nét bút chì học trò đơn sơ mờ nhạt. Bao nhiêu nhà văn tên tuổi đã viết về một NGUYỄN XUÂN HOÀNG nhà văn, nhà báo toàn bích rồi.

 

Vĩnh biệt "NGƯỜI ĐI TRÊN MÂY " để tìm về một "CĂN NHÀ MÁI ĐỎ"  thật trong lành không có ''BỤI VÀ RÁC''

 

Vĩnh biệt thầy giáo của chúng em.

 Nguyễn Thị Thêm


 
Chào Thầy - NTT

CHÀO THẦY!
Vậy là thầy đang rong chơi khắp nơi.
Nhìn xuống nhân gian thầy mỉm cười.
Học trò mấy đứa thật tội nghiệp.
Thương thầy nước mắt cứ tuôn rơi.
 
Thầy đã ân cần dặn dò cô.
Tình yêu muôn thuở không bến bờ.
Đừng khóc, đừng buồn duyên đã tận
Nhẹ nhàng, khi nhớ cứ làm thơ.
 
Thơ cô thầy ghép thêm vận mới.
Sẽ thả tâm tình trong tiếng tơ.
Sẽ đưa âm nhạc vào từng chữ.
Có cả tình yêu thuở mộng mơ.
 
Chào thầy, tiễn biệt thầy lần cuối.
Bụi & Rác trần gian vướng bận chân.
Thả bay theo gió thu vừa chớm.
Chấp tay em khấn nguyện bao lần.
 
Thôi thì giữ lại một cái tên.
Thầy Hoàng kính mến của chúng em.
Đi vào di cảo trường Trung Học
Ngô Quyền một thuở phấn, bảng đen.

Nguyễn thị Thêm
Viết lúc 4:pm ngày chủ nhật 21/9/14
 

15 Tháng Chín 20142:27 SA(Xem: 16522)
Tác giả của “Người Đi Trên Mây” và của “Bụi Và Rác” đã trở về với cát bụi trong sự thương yêu, luyến tiếc của các thân nhân, bạn hữu, bạn văn và các cựu học sinh từng một thời ngồi trong lớp học của “thầy Hoàng.”
14 Tháng Chín 20141:37 CH(Xem: 17278)
Hỡi ơi bạn đã ra đi Mùa Thu vàng lá cánh gì nỗi đau San Jose gió rối nhàu Trường xưa mái ngói bạc đầu nhớ anh.
14 Tháng Chín 20141:31 CH(Xem: 3538)
Những con chim cánh đen đã quay trở lại/chúng đập đập những đôi cánh trên mái nhà/ tiếng đập khô/ vô cùng buồn bã.