Tới nhà con gái, tôi đi thẳng ra vườn sau bằng lối cửa bên cạnh. Hai đứa cháu đang chạy chơi trong vườn. Đứa 4 tuổi, đứa 6 tuổi. Đứa lớn chạy ngay lại, tôi vội nói: “Hai thước!”. Nó khựng lại, cười ngượng ngập. Nhìn cháu cười, tôi vừa thương hại vừa tức cười. Chuyện cháu thường làm trước thời cô Vi đã trở thành như một quán tính nay bỗng bị ngắt, như có cái thắng tốt thắng lại. Nụ cười như một bào chữa cho sự quên lãng. Mẹ cháu đã giảng giải cho cháu hiểu tại sao bây giờ mọi người phải đứng cách nhau hai thước. Nhưng dù hiểu nhưng con nít thấy ông bà tới, quên hết lời dặn. Khi nghe tôi nhắc hai thước mới sực nhớ nên cười ngượng. Phải chi tôi có “dụng cụ” như nhà một bé gái ở Riverside, tiểu bang California.
Bà cháu xiết chặt nhau tại Riverside, California.
Bé gái tên Paige, mới 10 tuổi đã phát minh ra một tấm che bằng plastic để có thể ôm hôn ông bà mà vẫn giãn cách như luật lệ đòi hỏi. Mẹ bé, bà Lindsay Okray, một y tá làm việc tại tuyến đầu chống dịch Covid-19 kể với đài KABC: “Cháu nảy ra ý tưởng, cặm cụi làm trong phòng khách trong nhiều tiếng đồng hồ”. Cháu dùng chiếc màn phòng tắm, túi nhựa, đĩa giấy và một chiếc súng dán keo để tìm cách ôm hôn ông bà. Bé đục hai lỗ phía nửa trên của tấm màn, dán đĩa nhựa đã được khoét rỗng, dán túi nhựa vào cạnh đĩa, để ông bà có thể thò tay vào. Bé đục thêm hai lỗ ở nửa dưới màn, cũng dán túi nhựa nhỏ và ngắn hơn, để cháu có thể thò hai tay vào. Ông bà đứng một bên màn, cháu đứng một bên màn. Bà hay ông thò tay vào túi phía trên, cháu thò tay vào túi phía dưới, ôm chặt nhau mà vẫn an toàn.
Bà cháu ôm nhau qua màn nhựa tại Rockford, Illinois.
Tại Rockford, tiểu bang Illinois, bé Carly Marinaro cũng có ý tưởng tương tự. Bé nói với đài WIFR, CBS: “Cháu không chịu nổi nữa, cháu cần ôm bà. Vậy là cháu phải nghĩ cách”. Cháu dùng ống nhựa làm khung, dán tấm màn plastic, đục lỗ để dán bốn chiếc túi nhựa, hai ở nửa trên màn và hai ở nửa dưới. Gắn thêm chân vào khung, tấm tường plastic được dựng lên ở giữa sân. Vậy là bà cháu tha hồ hôn hít chẳng sợ cô Vi cô Vít chi. Bà của cô cháu thông minh Carly, bà Rose Gagnon, 85 tuổi, thường qua thăm cháu hàng ngày, nhưng từ hai tháng nay đã phải đứng xa cháu hai thước. Được ôm lại cháu, tuy có tấm màn plastic vướng víu nhưng có còn hơn không. Bà quá xúc động khi hai bà cháu lại được sát vào nhau. Bà sung sướng trả lời phóng viên: “Tôi muốn khóc vì không ngờ lại có lúc được ôm cháu như thế này. Tim tôi như nhảy ra ngoài!”.
Cái khó ló cái khôn. Cái khôn của bà Cheryl Norton giản dị hơn nhiều. Con gái của bà, Kelsey Kerr, 28 tuổi, là một y tá tại bệnh viện Christ Church ở Cincinnati. Vì không muốn lây bệnh cho mọi người, cô đã xa mẹ, xa chồng và con chó cưng được hơn một tháng. Ngày 10 tháng 4, cô tạt qua nhà để lấy ít đồ dùng. Cô cẩn thận thay áo quần, mang khẩu trang. Nhưng khi vừa tới cửa, bà mẹ đã ôm một tấm mền ra, chụp kín người cô và ôm hôn thắm thiết. Tình mẹ con được bà ngấu nghiến bày tỏ qua tấm mền ngăn cách. Bà hân hoan trả lời chương trình truyền hình “Good Morning America”: “Vừa thấy con gái, tôi ném tấm mền lên trên người nó. Tôi muốn ôm con bé nên nghĩ rằng làm vậy là an toàn. Tôi biết những nhân viên y tế đang cảm thấy cô đơn và tôi không muốn con tôi bị như vậy”. Một người bạn của gia đình, nhiếp ảnh gia Liz Dufour, đứng từ xa chụp cảnh cảm động này. Cô Kelsey cho biết cô hy vọng tấm hình sẽ giúp những người đang bị giãn cách, tạm rời xa thân nhân, cảm thấy dễ chịu. Cô nói tiếp: “Có rất nhiều khó khăn trong lúc này nhưng chúng ta sẽ vượt qua, nhất định sẽ cùng nhau vượt qua!”.
Bà Cheryl Norton trùm mền ôm cô con gái y tá Kelsey.
Thời buổi này là thời người xa cách người. Gặp nhau chẳng còn tay bắt mặt mừng mà chỉ lượng định khoảng cách hai thước xa nhau. Tôi ngồi miết trong nhà, có cuồng chân cuồng cẳng thì cũng chỉ ra ban-công ngồi ngó hàng xóm láng giềng ngồi ở ban công bên cạnh. Cách hai thước! Bất đắc dĩ phải ra ngoài là lo che chắn, cứ như người ngoài hành tinh. Nhà triết học hiện sinh Jean Paul Sartre bảo “hỏa ngục là người khác”. Có lẽ ông triết gia này có tài bói toán. Người khác ngày nay là mối đe dọa cho chúng ta. Và chúng ta cũng là mối đe dọa cho người khác. Họa hoằn tôi mới ra ngoài mua bán vài thứ lặt vặt cần thiết. Ngày trước cứ lơn tơn bước vào tiệm. Chừ phải xếp hàng. Chỗ đứng được đánh dấu phân cách hai thước. Vô tiệm chỉ muốn kiếm thứ cần thiết cho mau để ra ngoài, thoát khỏi người khác. Chúng ta đang ở thời kỳ người trốn người.
Tội cho các cô giữ két tính tiền. Họ phải làm việc, chẳng trốn đâu được. Không trốn được thì phải tránh người. Họ thu mình sau tấm nhựa cứng cách xa khách hàng, miệng mồm bịt kín, mặt mày lấm lét như muốn khách đi lẹ lẹ cho rồi.
Kể ra cô Vi cũng có điểm đáng cho cái dấu cộng. Đó là tạo cơ hội cho những sáng kiến. Trên truyền hình, các ký giả hành nghề bằng những cái micro được gắn vào cây kim loại dài hai thước. Cho đủ xa cách. Chuyện vui hơn là có lần, tại một góc đường có đèn xanh đèn đỏ, một ông ăn xin ăn theo đèn đỏ cũng có một ống xin tiền được gắn vào chiếc gậy dài cả thước. Nhiều người ngồi trong xe đã sẵn sàng móc tiền bỏ vào ống. Có lẽ vì khoái cái sáng kiến của kẻ đứng đường.
Ăn xin thời giãn cách xã hội!
Thời buổi chi kỳ cục, người xa người! Chuyện chi bây giờ cũng phải từ xa. Làm việc từ xa. Hát hỏng trên truyền hình cũng ai ngồi nhà nấy, chẳng ai gần ai. Xướng ngôn viên truyền hình cũng ngồi nhà nói từ xa. Ngồi nói tại nhà có cái tiện, chẳng tốn thời giờ trang điểm, lái xe đi làm. Tiện nên có những cảnh khá vui. Có những người nói trên màn hình mà mặt như ngái ngủ. Thường ngày, khi chường mặt lên màn hình, họ được trang điểm đậm cho ăn ánh sáng. Rồi còn chỉnh ánh sáng, canh chỗ để đèn rọi, thử âm thanh, đặt vị trí máy thu. Nhiều chuyện lỉnh kỉnh lắm. Nay nói từ nhà, mọi chuyện đều đại khái. Khuôn mặt khán giả quen coi bỗng biến dạng. Nhợt nhạt, luông tuồng. Hậu cảnh khi thì phòng khách lộn xộn chưa được dọn dẹp, khi thì nhà bếp còn ngổn ngang hơn. Bạ đâu ngồi đó. Nhiều vị còn mặc áo ngủ.
Nhưng càng ngày, sự lộn xộn càng bớt đi. Có lẽ lúc đầu khán giả thấy lạ còn thích thú. Sau thấy mặt màn hình ti-vi của mình thiếu hấp dẫn. Chán. Vậy nên tuy ngồi nhà nhưng cũng phải làm sao cho coi được. Các bà son phấn kỹ càng hơn. Các ông cà vạt áo vét đàng hoàng. Nhưng cái lười nhiều khi khiến các ông giản tiện, chỉ săn sóc phần phía trên, phía đối diện máy quay, phía dưới đã có cái bàn che chắn nên ai biết đó vào đâu. Ỷ y như vậy nên anh xướng ngôn viên Will Reeve của đài ABC bị tổ trác. Bữa thứ ba 28/4 vừa qua, trong chương trình “Good Morning America”, anh vận áo vét, cà vạt đàng hoàng nhưng phía dưới anh chỉ diện độc nhất chiếc quần xà lỏn. Rủi là chiếc máy quay có lúc được điều chỉnh xuống hơi sâu nên chiếc đùi trần của anh bị lộ. Có lẽ anh này là con của diễn viên Christopher Reeve, chuyên đóng vai superman, nên nghĩ là ông bố superman có thể tới giải thoát mọi chuyện được chăng! Khán giả được một phen giải trí bất ngờ. Họ tuýt cho anh liền. Một ông hỏi móc: “Tôi nghĩ là trên “Good Morning America” ngày thứ ba khỏi mặc quần chăng!”. Một vị khác: “Khi làm việc khỏi mặc quần chắc!”. Vị thứ ba hiền hòa hơn: “Thân gửi phóng viên chương trình GMA, người quên mặc quần dài trong buổi phát hình buổi sáng: bạn đã trở thành xướng ngôn viên độc đáo nhất trên truyền hình và là người tôi ngưỡng mộ nhất”. Phản ứng lại, anh Reeve tuýt: “Tôi đã tới đích của lối hài hước vui nhất”.
Tai nạn nghề nghiệp của anh Will Reeve không phải là duy nhất. Chàng Paul Deanno, người nói tin thời tiết cho đài địa phương WMAQ-TV, một chi nhánh của đài NBC tại Chicago, cũng đã lộ đùi. Anh gác chân ngồi chờ tới giờ phát hình. Rủi cái là đài chuyển qua màn hình của anh sớm 10 giây. Anh tưởng chưa tới giờ nên tỉnh bơ lộ chuyện anh mặc quần đùi phía dưới trong khi áo vét phía trên rất đàng hoàng.
Xướng ngôn viên Will Reeve lộ đùi (Hình: ABC/ GMA)
Chuyện làm việc tại nhà không chỉ có chiếc quần đùi bị lộ mà còn nhiều chuyện tức cười khác. Phát hình có kèm theo tiếng chó sủa, tiếng người trong nhà nói hay tiếng bấm chuông là sự thường hay xảy ra. Xướng ngôn viên Alfonso Merlos ở bên Tây Ban Nha cũng đang nói tại nhà. Bất thần, phía sau lưng anh có một người đàn bà chỉ mặc chiếc áo nịt từ phòng ngủ bước ra. Anh này có cô bồ là diễn viên Marta Lopez rất nổi tiếng trong chương trình “Big Brother”, phiên bản Tây Ban Nha. Người đàn bà bước ra từ phòng ngủ của nhà anh lại không phải cô nàng Lopez này mà là cô phóng viên 27 tuổi tên Alexia Rivas. Vậy là bể mánh! Chuyện hạ hồi của anh không biết kết cục ra sao nhưng khán giả chỉ nhẹ nhàng trách anh không giữ…giãn cách xã hội!
Phóng viên truyền hình Melinda Meza ở Sacramento lại kẹt chuyện khác. Cô đang diễn chương trình chỉ dẫn cho các bà các cô cách tự cắt tóc tại nhà trong thời kỳ cô Vi hoành hành. Cắt tóc thì phải chỉ dẫn trước gương trong phòng vệ sinh. Cô vô ý không biết trong lúc quay hình thì chồng cô đang tắm trong bồn tắm phía sau. Tấm gương lớn tai hại đã tường trình đầy đủ tình trạng…mở của ông chồng!
Mentimeter, một công ty cung cấp những nhu liệu cho các cuộc hội họp, giảng bài cho những người làm việc tại nhà, có trụ sở tại Thụy Điển, đã làm một cuộc thăm dò những người làm việc tại nhà. Có 1500 người tham gia trả lời. Kết quả có 12% thú nhận là họ không bật máy thu hình trong các cuộc họp qua Zoom, Skype hay Google Hangouts vì họ trần trụi hay không mặc đầy đủ quần áo. Khoảng 44% cho biết họ chỉ mặc đàng hoàng như đi làm khi có các buổi họp chung qua video. Có 16% nhận có thu xếp lại hiện trường phía sau trước khi ngồi làm việc. Khoảng 11% cho biết có để ý thấy khung cảnh làm việc của các đồng sự “không chuyên nghiệp”.
Vậy là khi ta cảm thấy “tự do” trong phòng, ta có khuynh hướng hưởng thụ sự tự do đó. Sự giao tiếp giữa con người là cần thiết tuy vì vậy sự tự do của mình bị hạn chế. Người tới với người là một nhu cầu lớn lao, vậy mà cái cô Vi quái ác bắt chúng ta xa nhau. Dù chỉ có…hai thước! Ôm hôn, bắt tay, vỗ vai là những cử chỉ bày tỏ sự thân mật và vui mừng khi gặp nhau, từ nay chúng ta phải quên đi. Làm chi cũng phải canh cánh trong lòng chuyện cô Vi đứng giữa phá thối. Tức một cái là cái cô bé quỷ quái này vô hình vô ảnh nhưng có mặt tại khắp nơi.
Hãng thăm dò Léger Marketing cộng tác với Hiệp Hội Nghiên Cứu Canada (Association for Canadian Studies) vừa làm một cuộc thăm dò tại Canada về cảm nhận sự hiện diện của cô Vi qua những người thân hay bạn bè. Montreal chúng tôi là nơi cô Vi lộng hành nhất. Có tới 43% dân Montreal trả lời có người thân hoặc người quen biết bị cô Vi thăm hỏi. Đó là tỷ lệ cao hơn dân Toronto (30%), Vancouver (24%), Calgary (13%). Tính trung bình cho toàn Canada, tỷ lệ này là 24%. Vào ngày 23/3 tỷ lệ này chỉ có 4%. Cách biệt nhau tới 20%!
Tại Mỹ, vùng Trung Mỹ trong đó bao gồm các tiểu bang New York, New Jersey và Pennsylvania, tỷ lệ người có người thân hoặc quen biết bị cô Vi thăm hỏi lên tới 46%. Tuy nhiên, tính chung cả nước Mỹ chỉ có 31%.
Vậy mới thấy cô Vi này láo lếu đến thế nào! Láo lếu mà hèn. Tại Canada cũng như tại Mỹ, cô bé này bắt nạt dân thiểu số không phải da trắng nhiều hơn là dân da trắng. Trong khi trung bình dân da trắng Canada chỉ có 24% quen biết người bị dính dịch thì dân thiểu số chơi một lèo tới 31%. Dân mới tới định cư dính nhiều hơn dân bản xứ. Trong những người mới tới định cư chưa được 20 năm, tỷ lệ là 33%. Trong khi tỷ lệ của người sanh đẻ tại đây chỉ có 26%! Những con số biết nói này gợi cho những nhà phân tích câu hỏi: tại sao lại như rứa. Chủ Tịch của Hiệp Hội Nghiên Cứu Canada, ông Jack Jedwab, cho rằng có thể một trong những lý do là những dân thiểu số hoặc những di dân mới tới thường phải làm những công việc chân tay có tiếp xúc với công chúng như y công, bán hàng lẻ, chế biến thực phẩm nên có nguy cơ bị dính dịch nhiều hơn.
Bên Mỹ cũng vậy. Dân Nam Mỹ mà chúng ta hay gọi chung là dân Mễ và dân da đen cũng bị cô Vi thăm hỏi nhiều hơn. Dân Mễ chiếm tới 49% người nhiễm bệnh, dân da đen chiếm 37% trong khi dân da trắng chỉ có 28%.
Ba người trong một gia đình tử vong vì Covid-19 : vợ chồng ông Ngô văn Võ và cô con gái Ngô Nguyễn Kim Chi.
Dân Việt chúng ta, cũng thiểu số, cũng có nhiều người bị nhiễm. Chúng ta không có con số thống kê. Nhưng hầu như chúng ta đều có người thân bị cô Vi ôm hôn thắm thiết. Tôi cũng có bạn bè và người thân từng nhiễm bệnh. Có người may mắn qua khỏi, có người ngậm ngùi ra đi. Nhưng chuyện một gia đình có ba người ra đi vì covid-19 chỉ trong vòng 5 ngày là chuyện hiếm hoi. Cụ ông Ngô văn Võ, 85 tuổi, và cụ bà Huỳnh thị Bảy, 82 tuổi, cư ngụ tại Worcester, tiểu bang Massachusetts, cùng qua đời vào ngày 14/5 vừa qua. Lúc đó, bà Ngô Nguyễn Kim Chi, 50 tuổi, con gái của ông bà cùng nằm trong bệnh viện, cũng vì con vi khuẩn quái ác. Cô được chứng kiến giờ phút cuối của cha mẹ. Ông đi trước, bà theo sát ông, chỉ chậm có đúng một tiếng rưỡi. Năm ngày sau, cô con gái cũng đi theo bố mẹ!
Chuyện xảy ra như trong một cơn ác mộng. Trước đó gần một tháng, ngày 20/4, là ngày kỷ niệm 60 năm ngày cưới của hai ông bà. Con cháu hẹn tới ngày 17/5 sẽ cùng về Worcester mừng bố mẹ. Nhưng hai cụ đã vội vã ra đi, bỏ cái hẹn với con cái.
Sống đó, chết đó. Còn đó, mất đó. Chưa bao giờ tôi thấy cái còn và cái mất lại kề cận nhau như vậy. Mỗi ngày chúng ta nghe những con số mạng vong tại khắp nơi trên thế giới, khi hàng ngàn, khi hàng chục ngàn. Đó là những con số khô khan. Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn mới chợt nhận ra đây là những con người chứ không phải những con số, chuyện lại khác. Nếu những người này lại là ruột thịt của chúng ta, chuyện lại khác nữa. Chúng ta đang hàng ngày mất đi những người thân, những ông những bà, những mẹ những cha, những con những cái, những anh những chị. Hơn những xác người, đó là một phần cuộc sống của mỗi chúng ta đã bị vơi đi. Người xa người, rốt ráo!
Mỗi con người Việt Nam khi ra đi đều mang theo mình hình ảnh quê hương và vô cùng trân trọng. Dẫu tôi có chết trên xứ người, thân xác có thành tro bụi, nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này
Cơn dịch bệnh đang vô hình trung nhốt người dân Vũ Hán “ở trong một trại tập trung khổng lồ nhất thế giới qua bao thế kỷ.” Hỡi tiên ông Phí Vĩ, liệu Hạc Vàng của ông có đem thuốc tiên xuống cứu dân Vũ Hán được không?
Muốn thật nhiều kể ra cũng hao hơi , mệt trí.
Không khéo lại hóa thành tên… Kịch sĩ dỏm-dở-dai.
Thôi biết phận hèn tài cán chẳng bằng ai,
Về rửa chén, nấu cơm sống cuộc đời… Ẩn sĩ.!
... chợt ngưng vẽ
môi điểm nụ cười
mắt long lanh. sáng
dường như V đang có điều bí mật
thì ra
“điều bí mật”
luôn ẩn nấp trong tim
đợi tiếng. thầm thì...
Đại dịch COVID-19 không lấy đi người thân của Bella, nhưng đã cướp đi tuổi trẻ, tương lai của cô nữ sinh 19 tuổi, và đẩy cô vào cuộc đời nghèo khó, cơ cực giống như con đường mẹ cô đang đi...
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
Xinh tươi áo đỏ xanh hồng
Ngày Đầu Năm Mới tươi trong nắng mùa.
Bảy mươi năm có đủ chưa!!
Mỗi ngày vui khỏe nhặt thưa chuyện đời
Cảm ơn thiên địa đất trời
Ta bao nhiêu tuổi phố thời vẫn hơn...
Happy New Year đến Thầy Cô, Qúy Vị đồng hương cùng toàn thể
Cựu Học Sinh Ngô Quyền...
Mong 2021 sẽ là một năm an lành, mọi điều tốt đẹp sẽ đến
với đại gia đình Ngô Quyền và Đồng Hương ...
Đá không buồn và không biết giận
Luôn an nhiên tư thế một mình.
Khi nào buồn ra ngồi bên đá
Nhìn cây lay theo gió xạc xào
Đá và cây tưởng như xa lạ
Ở bên nhau lại rất hài hòa.
Năm nay Covid quấy dương trần
Kẻ chết buồn đau, sống bất an
Lũ lụt thiên tai hành đất mẹ
Ôn hoàng dịch bệnh hại người dân
Năm châu đóng cửa nơi hoàn vũ
Mời quý vị thưởng thức Liên Khúc nhạc Giáng Sinh “Bài Thánh Ca Buồn" và “Hai Mùa Noel"
Nhạc sĩ Nguyên Vũ sáng tác
Qua hai tiếng hát: Đèo Văn Sách và Kim Phụng
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
Xin ghi lại chuyện này để chia xẻ món quà Giáng sinh tinh thần đến sớm với tất cả những ai đọc đến những dòng này, để thấy cuộc đời vẫn đẹp trong muôn vàn khó khăn do đại dịch cúm Tàu gây ra.
Hôm nay, ngày 12/14/2020 là một ngày lịch sử trong cuộc chiến chống đại dịch Covid-19 khi những mũi vaccine đầu tiên đã được tiêm cho các nhân viên y tế khắp nước Mỹ.
đêm qua có điều gì không ổn
nên cơn buồn ngủ. chập chùng kéo đến
lạ lùng
khi chiều. mới muộn
đêm. chưa tới...
giấc mơ tôi. có bóng bạn bè
không rõ mặt
nói cười trong đôi mắt
mỗi người hiện ra trên màn trí nhớ
không tên
Xin thắp ngọn nến hồng trong Thánh Lễ đêm nay, ngọn nến ấm áp tình người, tưởng nhớ và nguyện cầu cho những Thiên Thần thương yêu luôn bình an nơi Nước Chúa.
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
Anh ra đi, để lại đau buồn cho những người thân ở lại, nhưng với riêng anh, tôi biết là một ước muốn khôn nguôi. Anh đã đến được nơi anh hằng mong đợi, xum họp với nàng ALICE, người yêu muôn thuở của anh.
Tôi đã đi du lịch nhiều chuyến và mỗi chuyến đều được sắp đặt trước rất kỹ càng. Như chuyến đi Âu Châu vào cuối tháng sáu và đầu tháng bảy năm 2019 đã được bắt đầu chuẩn bị từ hơn sáu tháng trước.
Vào lúc mà cứ mỗi phút là có hơn một người Mỹ bị Coronavirus lấy mất cuộc đời thì bất cứ một nghĩa cử nào cũng có thể là một điểm sáng rạng ngời giữa đêm đen.
năm nay.có biết bao gia đình
đón Thanksgiving. buồn lắm!
tôi thương người mẹ trẻ
gặp ngoài bưu điện
dẫn theo ba con nhỏ, đi gửi quà cho chồng
có lẽ: lính ở xa...
mẹ con nheo nhóc quá
tôi muốn được ôm các em vào lòng
rồi, không dám…
MÙA LỄ TẠ ƠN đến nữa rồi
Dù còn Covid cố nương vui
Gà Tây ế ẩm chưng vàng kệ
Bánh bí dư thừa chất đỏ cơi
Bởi nhớ thịnh tình người thuở trước
Nên thương nghĩa cử kẻ cùng thời
Xin cùng kiên nhẫn, nghĩ đến người khác và nghĩ đến chính bạn. Đừng coi thường Coronavirus cho đến lúc nào tất cả người Mỹ được chích đủ cả hai liều thuốc chủng ngừa COVID-19 .
Mùa Thanksgiving về với người dân Mỹ từ đầu tháng 11 với những thức ăn truyền thống ở các ngôi chợ. Trong đó có những bao khoai lang đỏ tươi tốt mời gọi người mua luôn mang tâm tưởng chúng tôi về rất gần với cả hai quê hương.
Trong ánh nến lung linh của buổi tiệc Thanksgiving khác thường trong thời đại dịch vào tối thứ năm 26 tháng 11 năm nay, xin cùng góp phần cầu nguyện cho nhân loại sớm khống chế được Coronavirus,
Không gì quí giá bằng bữa cơm gia đình nhân lễ Tạ Ơn mọi người cầm tay nhau cảm tạ Trời Phật trước khi bắt đầu bữa cơm hội họp đông đủ bà con thân quyến.
Tạ ơn nòi giống Lạc Hồng
Bốn ngàn năm máu Tiên Long quật cường
Đánh tan lũ giặc bắc phương
Ngàn năm bờ cõi biên cương vững vàng.
Mang dòng máu đỏ hiên ngang
Tạ ơn vương đế Nam bang mạnh hùng
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
Các bạn bị đau vai đau cổ kinh niên đi trị liệu mà vẫn không hết xin theo dõi clip nầy nhé. Những thứ cần thiết ở nhà để hỗ trợ cho quá trình trị liệu của các bạn. Chúc các bạn thành công.
Từ trong tấm ảnh nhớ tụi mày
Ngày Xưa Thân Ái trọn vòng tay
Trường xưa lớp cũ giờ còn đó
Nửa vòng trái đất lại phân hai.
Bốn lăm năm gặp gỡ đôi lần
Có thằng còn nặng nợ bước chân
Bên đời cơm áo chân chưa mỏi
Sờ tay tóc trắng bụi phong trần.
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch.
Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này.
Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
Người ta đang đi đâu
mà ngược về hai phía?
Không ai đi về phía
dưới gốc cây bồ đề *
ghé ngồi sau lưng Phật
để nghe sự tĩnh lặng
trong vạt áo từ bi
để thấy mình thức tỉnh
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó, chị cũng không được nhìn thấy, mặc dù nó vẫn hiện hữu.
Bất giác chị ôm mặt mình nấc lên.
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
Ơn đời mưa móc gửi trao
Tháng Mười Một Đến nghẹn ngào mưa thâm
Bước theo ngày tháng lặng thầm
Em cười ta khóc mỗi năm đông về.
Vui buồn trên mảnh đất quê
Bảy mươi năm ấm êm lề áo cơm
Qua câu chuyện này tôi xin nhắn gởi tới những bạn đang khó khăn hoặc chưa thành công:
- Hãy cố gắng hết sức và luôn sống đúng lương tâm, đạo đức. Trời không phụ người tốt.
Cũng như tất cả mọi thứ, lễ hội ma quỷ trong mùa đại dịch sẽ khác thường, không được tổ chức rầm rộ như thường lệ. Người buồn nhất có lẽ là các em bé mất dịp hóa trang đi xin kẹo
Tôi chạy đi tìm chỗ thang máy, mới lúc nãy thang máy ở đây mà bây giờ kiếm không ra, chẳng lẽ cái thang máy cũng ma quái như bà già biến mất để trêu ngươi tôi?
Tên thanh niên không thèm ngoái đầu nhìn lại, nó ôm con gà ngồi ở yên sau. Chiếc xe rồ máy lao ra khỏi cổng. Chị Mận đứng yên như trời trồng miệng lẩm bẩm:
- Không biết sáng giờ nó ăn uống gì chưa?
tưởng như ngồi bên một người bạn cũ rất thân từ thời trung học, và đang nghe nàng tâm sự mối tình đầu của nàng với ai đó... của thuở học trò đã xa thật là xa.
Tôi vốn có lòng thương cà cuống, ít nhất chúng là một phần tuổi thơ của tôi, nên rất bất mãn với cổ nhân. Cà cuống đâu có cay như ớt, như gừng để gừng càng già càng cay.
Khi xe lửa rời bến, tôi đứng ở cửa sổ để nhìn lại Huế một lần cuối thì khói xe lửa tạt vào mặt tôi và từ đó bụi khói vào mắt tôi làm tôi chảy nước mắt suốt một đoạn đường dài.
vẫn cằm vuông. vẻ cương nghị
nét phong trần, theo thời gian, phủ dầy vai áo
chiếc chemise carreaux thầy thường mặc
như một chọn lựa dấn thân
ngày tuổi trẻ
cho tuổi trẻ
lần cuối cùng tôi gặp lại thầy, đã quá tám năm...
Cuộc đời rất ngắn ngủi của Chad sẽ nhắc nhở các bạn trẻ luôn đeo khẩu trang để tự cứu mình, giúp người chung quanh; cùng nhận ra cuộc đời khá mong manh trong, và cả sau đại dịch.
Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.
Kết thúc năm đệ nhị B3, bạn lãnh thưởng hạng nhất. Phạm Thanh Thừa, đứa bạn chí thân cùng bạn, được phần thưởng hạng nhì. Tôi, Đỗ Công Luận, được phần thưởng hạng ba. Tam kiệt của lớp nhị B3.
Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.