Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Kiếu Oanh Trịnh - KIẾP HOA

21 Tháng Ba 20209:35 CH(Xem: 9177)
Kiếu Oanh Trịnh - KIẾP HOA


Kiếp Hoa

 kiephoa


 

Cô sinh ra trong một gia đình gồm năm anh chị em: anh Bách lớn nhất, đến chị Minh Nhật, cô là Miên Du, đến Quỳnh Thi và cô em út là Nguyệt Quế. Bố mất ngày anh em cô còn rất bé, cô mới lên năm, Quỳnh Thi ba tuổi và Nguyệt Quế còn trong bụng Mẹ.

Vì còn bé nên cô không nhớ nhiều về Bố, chỉ nghe Mẹ kể lại: Bố cô ngày xưa văn chương uyên bác lắm. Ông học rộng, hiểu nhiều. Tuy thi đậu cao nhưng ông không chịu ra làm quan, mà chỉ mở một trường học nho nhỏ trong làng để dạy học. Các gia đình khá giả có con cái muốn thi vào các trường lớn ở Hà Nội đều là học sinh của Bố... Bố rất tận tụy, học trò của bố học rất khá, đa số đều thi được vào trường lớn ở Hà Nội, họ rất biết ơn bố… nhờ vào thu lợi nho nhỏ này, gia đình cô cũng tạm đủ sống. Bố Mẹ cô được mọi người trong làng quý mến, họ gọi bố mẹ cô là “Ông Bà Giáo”. 

Anh, chị, em cô lớn dần trong vòng tay ấm êm của bố mẹ. Hằng ngày, lúc bố dạy học thì cô và Quỳnh Thi theo mẹ đi chợ, được mẹ cho ăn quà, khi thì cái bánh dầy giò lụa, lúc thì bát phở thơm tho, xong lại còn vòi mẹ mua thêm quà. Mẹ hay mua thức ăn về cho bố và anh Bách thì thế nào chị em cô cũng được thêm chiếc bánh gai ngọt bùi, beo béo mùi mứt dừa, mứt bí, hay vài cái kẹo lạc… 

Rồi một biến cố xẩy ra, lúc đó cô mới 5 tuổi. Vì còn nhỏ nên cô không nhớ rõ, chỉ thấy một hôm thật tối trời, vào một ngày giáp Tết, chị em cô ngồi quây quần xem Mẹ may quần áo Tết. Bố đang dậy anh Bách học, chợt có tiếng gõ cửa dồn dập. Bố ra mở cửa thì thấy một toán bốn người đàn ông tay cầm súng, đầu đội nón dạ, chân đi dép cao su… họ ập vào, lấy khăn đen bịt mắt bố, bẻ quặt tay ra sau, trói ghì lại rồi lẳng lặng dắt Bố đi để mặc cho Mẹ và anh em cô gào khóc, van xin… 

Trong tranh tối, tranh sáng của ngọn đèn dầu mù mờ, cả nhà chả nhận diện ra họ là ai? Chuyện xẩy ra quá bất ngờ vào ban đêm, ngoài Trời thì tối đen như mực, hàng xóm lại xa nhà nên Mẹ con cô không biết cầu cứu với ai. Sáng hôm sau Mẹ mới báo cho hàng xóm biết, mấy ông viên chức trong làng chẳng giúp gì hơn, chỉ hứa xuông là sẽ tìm tung tích bố. Nhưng vô vọng, bố biệt tăm từ ngày đó.

 Mẹ một nách 5 con, thấy ở lại cái làng quê bất ổn này thật khó khăn cho Mẹ kiếm kế sinh nhai để nuôi anh em cô khôn lớn. Thế là sau khi sanh Nguyệt Quế, Mẹ bán căn nhà 4 gian và mẫu ruộng hương hỏa, gom góp được một số vốn rồi sáu Mẹ con dìu dắt nhau lên Hà Nội. Mẹ thuê một căn nhà nhỏ gần chợ, rồi Mẹ tự làm giò chả bày bán ở trước cửa nhà. Mẹ giã thịt và biến chế ra đủ các loại giò, chả đặc biệt. Ban đầu Mẹ chỉ làm vừa đủ bán, nhưng dần dần khách hàng càng ngày càng đông, một mình Mẹ làm không xuể, anh Bách và chị Nhật sau giờ học cũng phụ giúp Mẹ làm thêm các món chả rán, chả cốm, chả chìa, chả quế, giò bì, v.v... Hàng giò chả của Mẹ càng ngày càng phát. Cùng lúc nghe tin vợ chồng anh Tài, chị Thắm ở quê làm ăn thất mùa nên Mẹ thuê anh chị về giúp Mẹ, nhờ vậy mà hàng giò chả của Mẹ khá tấp nập, Mẹ mua hẳn căn nhà, mở rộng cửa hàng và bán thêm các loại bánh cuốn, bánh dầy giò, xu xê, bánh cốm, v.v…

Nhờ có vợ chồng anh Tài phụ nên anh, chị, em của cô mới có thì giờ học hành, anh Bách chỉ giúp Mẹ phần sổ sách. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, Mẹ buôn bán phát đạt, giò chả của Mẹ được bán sỉ cho khách hàng bán lẻ ở các chợ nhỏ miền xa. Gia đình cô sống thật sung túc trong căn phố lầu hai từng. Bố mất tích năm Mẹ mới 26 tuổi, một mình Mẹ đã tự tay gầy dựng lên một gia sản tạm gọi là khá lớn. Anh em cô đều ăn no, mặc đủ lại được đi học đàng hoàng tại các trường nổi tiếng. Mẹ vẫn không quên nhờ cậy người đi tìm bố. Thời gian sau thì được biết bọn người bắt Bố là Việt Minh, họ đem bố đi biền biệt không tìm ra tung tích.

Năm 1954, khi Hiệp Định Geneve được ký kết… Một cuộc di cư vĩ đại diễn ra, Mẹ quyết định dắt anh em cô di cư vào Nam, bỏ lại tất cả: từ căn phố lầu đến hàng giò chả đang thời sầm uất cho vợ chồng anh Tài, mà đến bây giờ cũng không biết vợ chồng anh ấy ra sao và căn phố lầu kỷ niệm của Mẹ con cô chắc đã bị xung phong làm của công theo chính sách của nhà nước…

***

Mẹ đưa các con theo gia đình Bác Đạt vào Nam trên chiếc máy bay hai mình từ phi trường Cát Bi, Hải Phòng. Lúc bấy giờ Bác Đạt đang làm thông ngôn cho chính phủ Bảo Hộ Pháp nên Bác đã nhập được cả gia đình Mẹ chung với gia đình Bác để cùng vào Nam. Mẹ chỉ có một người anh là Bác Đạt. Thương em, góa bụa với đàn con năm đứa nên Bác Đạt luôn luôn bảo bọc gia đình cô em gái. Thế là hai gia đình gom lại, tất cả 11 người cùng lên máy bay vào Nam. Đó là một ngày cuối Thu buồn ảo não, cô không hiểu tại sao gia đình Bác và Mẹ lại bỏ tất cả cơ ngơi, nhà cửa để đến ở một nơi xa thật xa như thế này?

Trên một khu đất rộng thênh thang trong căn cứ Không Quân Biên Hòa, nơi đây đã được xây lên từng dẫy nhà gạch lợp tôn, mỗi dẫy chia làm 7 căn nhà, căn nào cũng gồm: một phòng khách nho nhỏ, 2 phòng ngủ và phía sau là nhà bếp. Phòng tắm và nhà vệ sinh chung thì cứ bốn dẫy nhà được họ xây cho bốn buồng tắm; mười nhà vệ sinh. Máy nước có tám vòi nước để rửa rau, vo gạo thì ở đầu dẫy. Rồi ở giữa sân trống họ xây một cái nhà giặt có hai bể nước thật to, hai vòi nước chảy rất mạnh đủ cho mọi người trong cư xá đến giặt giũ. Chung quanh nhà giặt họ lại còn giăng những hàng giây kẽm cho mọi người phơi quần áo… Tóm lại, chính phủ đã sắp đặt nơi ăn chốn ở cho những gia đình di cư từ ngoài Bắc vào có nơi ăn chốn ở thật chu đáo. 

Mẹ được Bác xin cho việc trông coi một Câu Lạc Bộ nho nhỏ bán thức ăn cho các quân nhân, công chức làm việc trong phi trường. Buổi tối và cuối tuần Mẹ còn bán thêm thức uống: café, trà, làm thêm bánh paté chaud, chả giò, tôm khô, củ kiệu… nhờ thế mà mọi người sau ngày làm việc mệt mỏi có chỗ giải trí họp mặt cùng bạn bè. Cuộc sống gia đình cô kể cũng tạm đủ nơi vùng đất mới.

Được vài năm thì Bác Đạt đến tuổi về hưu, không còn được cấp nhà trong cư xá nữa, hai Bác bàn với Mẹ dọn lên Sài Gòn vì các anh chị con của hai Bác đang học Đại Học ở đây. Mẹ chỉ có một mình Bác là người thân duy nhất và chính Bác cũng đã giúp đỡ Mẹ rất nhiều, anh Bách thì đang Học Luật và chị Nhật cũng đã vào được Đại Học Văn Khoa, nên Mẹ cũng quyết định theo gia đình Bác Đạt dọn lên Sài Gòn. 

Hai gia đình thuê được hai căn nhà nhỏ ở Chợ Ông Tạ, Mẹ lại bắt đầu làm giò chả bán kế bên là hàng bánh chưng, bánh giò của Bác Đạt gái. Ban đầu chỉ là hai cái bàn nho nhỏ rồi dần dần Mẹ và Bác Đạt mua hai căn nhà lầu cạnh nhau, mở hai cửa tiệm giò chả và bánh chưng ở dưới, trên lầu để ở. Gia đình sống tạm ổn.

Năm 16 tuổi thì cô đã trổ mã, biết thẹn thùng, đỏ má khi đi giữa đám đông hay bị đám con trai để ý chọc ghẹo. Có lần Mẹ hỏi cô:

- Du Miên này, nhà bác Thuật muốn đem trầu cau đến hỏi cưới con cho anh Trường con trai thứ ba của bác ấy đấy, con có ưng không?

- Con mới 16 tuổi thôi mà Mẹ. Con còn thích đi học, chưa muốn lấy chồng sớm Mẹ ơi!

Rồi anh Bách tốt nghiệp Luật Sư, làm việc tại Tòa Án Sài Gòn. Chị Minh Nhật xong ngành Sư Phạm đi dạy học và lập gia đình. Chị theo chồng về Nha Trang nơi anh rể làm việc….

Cô và các em lớn dần theo thời gian, cô thi vào Đại Học Dược Khoa. Năm cô 20 tuổi, Mẹ nhận lời gả cô cho anh bạn của anh Bách cũng là con trai lớn của một người bạn thân của Mẹ hồi còn ở Hà Nội. Gia đình Bác ấy đang sinh sống tại Tân Mai, Biên Hòa. Anh Luân lớn hơn cô 10 tuổi, rất chững chạc, săn sóc cô như một cô em gái. Cô rất cảm mến anh, nhưng cũng không biết mình có yêu anh không? Thấy cô ham học, anh hứa là sau khi cưới, anh vẫn để cho cô tiếp tục học lấy cho xong bằng Dược Sĩ và sẽ mở cho cô một Tiệm Thuốc (Pharmacy). Thế là cô lập gia đình.

Ngày về làm vợ anh Luân cô thật hạnh phúc, anh chăm sóc cô rất chu đáo. Đúng như lời hứa, khi cô vừa xong bằng dược sĩ thì anh mở ngay cho cô một tiệm thuốc tây gần sở của anh. Mỗi ngày, trên đường đi làm, anh lái xe chở cô ra tiệm, chiều đón cô về. Anh mướn người lo việc nhà và cơm nước để cô đỡ vất vả. Khi cô sanh con, sợ cô cực vừa bận tiệm thuốc lại bận con cái nên anh mướn thêm một bà vú về trông coi hai cậu con trai. Cuộc sống gia đình cô thật lý tưởng. Mẹ vui mừng khi thấy cô có được một mái ấm quá đầy đủ…

Cuộc đời tưởng cứ êm đềm như thế thì còn hạnh phúc phúc nào bằng! Nào ngờ, anh Luân đột nhiên qua đời trong một lần đi công vụ miền xa. Hai mươi sáu tuổi, cô đã thành góa phụ hai con. Không có anh cô thật vất vả, vừa làm Mẹ, vừa thay anh làm cha lo cho hai đứa con nhỏ chỉ mới lên 3 và 5 tuổi. Ban ngày cô tất bật ở tiệm thuốc, các con vẫn giao cho bà vú chăm sóc. Tối đến, cô chỉ vội vã ăn cơm và đùa với các con chút ít rồi phải lao vào việc sổ sách và thanh toán các khoản chi tiêu trong gia đình. Ngày xưa, khi còn chồng, anh lo đủ mọi thứ, ở tiệm về cô rất thảnh thơi, tha hồ đùa vui với các con. Gia đình cô luôn có những ngày cuối tuần êm ả đầy ấp tiếng cười. Các con cô lúc nào cũng líu lo bên cạnh. Bây giờ thì cô rất sợ mỗi khi ngồi bên các con và nghe chúng hỏi?

- Bố đâu rồi Mẹ? Sao lâu quá Bố chưa về?

Hay chỉ lên ảnh của anh trên bàn thờ

- Sao Mẹ lại treo ảnh Bố cao thế?

Nhìn con mà cô đứt từng khúc ruột. Cô không biết phải trả lời các con ra sao? Hai đứa con trai bé nhỏ của cô thật tội nghiệp, mới bé tí xíu mà đã mồ côi cha. Cô nghĩ đến ngày xưa, khi cha cô bị bắt lúc cô chỉ 5 tuổi. Mẹ góa bụa với gánh nặng trên vai, một đàn con năm đứa. Thế mà trải qua bao nhiêu vất vả, thời cuộc khó khăn, nghèo khó mà một tay Mẹ đã tự gầy dựng lo cho anh, em cô ăn học thành tài, người nào cũng có danh phận… Cô cảm phục Mẹ quá. Bà đúng là một người đàn bà can đảm và đầy nghị lực. Cô tự trách mình: quá yếu đuối không giống Mẹ tí nào…

Một hôm trên đường từ tiệm thuốc về, tình cờ cô gặp lại Hoàng người bạn làm chung cơ quan và cũng là phụ tá của anh Luân. Gặp cô, anh mừng rỡ hỏi han rối rít. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh Luân mất cũng hơn ba năm, cô không có dịp gặp Hoàng. Ngày còn anh Luân, cuối tuần nhà cô hay tổ chức những cuộc họp mặt tại nhà hoặc những buổi cắm trại ngoài trời chung gia đình và bạn bè, thỉnh thoảng Hoàng có dắt cô con gái nhỏ của anh theo. Anh Luân rất thương hoàn cảnh “gà trống nuôi con” của Hoàng, vợ Hoàng đã bỏ anh và con gái để theo người tình cũ khi con bé mới hơn một tuổi. Hoàng phải đón Mẹ chàng về ở chung để nhờ bà trông cháu. Hôm nay con gái bị bịnh chàng đưa con đi Bác Sĩ rồi lấy toa ra tiệm thuốc của cô mua thuốc… Biết cô hàng ngày phải đón xe đi, về từ nhà ra tiệm nên Hoàng đã tự nguyện đưa đón cô, vì sở của Hoàng cũng không xa tiệm thuốc của cô.

Cứ thế rồi tình cảm nẩy sinh, cô và Hoàng thương nhau, hai hoàn cảnh đơn chiếc, cô góa bụa, anh “gà trống nuôi con”. Anh và cô kết hôn dù anh nhỏ hơn cô vài tuổi, cả hai đều chung sức chăm lo cho mái gia đình nhỏ 5 người: (2 con trai của cô và con gái của anh). Cuộc sống thật êm đềm, hạnh phúc. Rồi anh được sang Mỹ du học.

Anh đi được vài tháng thì một ngày tháng 3, 1975 anh đánh điện tín về bảo cô thu xếp đưa các con đi Mỹ ngay vì tình hình trong nước không an ninh, chiến tranh đang lan rộng, anh không thể về đón cô và các con được nhưng anh đã lo xong thủ tục đem cả gia đình sang Mỹ. Thế là cô phải thu xếp bán tiệm thuốc, giao nhà lại cho Mẹ và em gái rồi cô dắt con gái của Hoàng và 2 con trai của cô lên máy bay sang Mỹ. Lúc đó cô cũng đang có thai đứa con của Hoàng được 6 tháng, nên Hoàng dục cô phải thu xếp đi ngay.

Hoàng đón Mẹ con cô ở phi trường về ở trong một căn nhà khang trang 3 phòng ngủ mà anh đã mua sẵn rất yên tịnh. Vài tháng sau, cô sanh cho Hoàng một bé trai ngộ nghĩnh. Vì bận con nhỏ, cô không thể đi làm xa được nên cô xin làm việc ở một nhà giữ trẻ gần nhà. Mỗi buổi sáng cô cùng các con đến nhà trẻ. Ở đó, cô vừa trông con vừa chăm sóc các đứa trẻ do cha mẹ đem đến gửi.

Cuộc sống gia đình nơi đất lạ quê người như thế này đối với cô đã quá đầy đủ và hạnh phúc lắm rồi. Cô mải mê hòa nhập vào cuộc sống và sinh hoạt nơi xứ người mà không để ý đến sự thay đổi của Hoàng. Anh thường hay về muộn, bỏ cả bữa cơm chiều, có khi anh lại vắng nhà vào những ngày cuối tuần, bảo là đi công tác. Có hỏi thì anh nói sở lúc này bận qúa nên anh phải làm thêm nhiều giờ… và cho đến một hôm, anh nói với cô: “anh muốn ly dị”.

- Tại sao vậy? Em đã làm điều gì sai mà anh đòi ly dị?

- Không, không phải em, mà do nơi anh. Anh đã quen một người đàn bà khác trước khi đón em và các con sang đây.

- Cô ta và anh đã đồng lòng chia tay nhưng tình cảm thật khó nói, càng xa nhau anh càng nhớ cô ấy thật nhiều. Anh không thể sống thiếu cô ấy được. Dù anh rất thương em và các con. Nhưng anh không biết làm sao hơn…?

Cô tan nát cõi lòng, không ngờ đời cô lại quá gian truân như thế! Cô biết phải làm sao đây? Cô không tin dị đoan nhưng cô chợt nhớ lại năm Mẹ anh Luân đến hỏi cưới cô. Mẹ dắt cô đến nhờ một Thầy lấy số Tử Vi. Cô nhớ mang máng ông ta nói:

- Cô Bé này, số giàu sang, có chồng quyền tước nhưng duyên phận khá long đong, đời sống vật chất tuy khá giả nhưng tình duyên khó bền, có thể trải qua vài cuộc hôn nhân gẫy đổ. Nhưng kết cuộc có hậu, sẽ gặp được người tốt hết lòng yêu thương và lo cho đến cuối đời…

Bây giờ, nghĩ lại, cô rất sợ, chả lẽ lời đoán của thầy Tử Vi đã nghiệm vào vận mệnh của cô rồi sao? Cô tủi thân quá. Cô phải làm sao đây? Nơi xứ lạ quê người, không biết phải sống như thế nào? Rồi cô và Hoàng ra tòa ly dị. Anh giao hết nhà cửa xe cộ cho cô. Vì công việc và tiền lương của cô kém lại còn phải lo cho hai đứa con riêng của mình nữa nên Tòa đề nghị cô giao trả con cho Hoàng, cô có quyền thăm con những khi rảnh rỗi hay đón con về ở với cô vài ngày.

Thế là xong, còn lại mình cô trong căn nhà trống vắng, thật buồn, cô nhớ con, nhớ chồng mà đứt tùng khúc ruột. Đời cô sao khổ thế này! Cũng may gia đình cô cũng sang được hết bên Mỹ, hai gia đình chị Minh Nhật và Bích Thi thì ở California, Mẹ cô đang ở cùng gia đình anh chị Bách, gia đình Nguyệt Quế cũng ở gần đấy. Tất cả đều ở cùng tiểu bang này. Bây giờ, hai con trai của cô đã xong Đại Học đều đi làm xa, thế là cô bán căn nhà cũ, mua một căn nhà nho nhỏ gần Mẹ và gia đình anh Bách.

Do sự giới thiệu của vợ chồng Nguyệt Quế trong một bữa tiệc họp mặt tất niên, cô quen được anh. Thoạt mới nhìn, cô cũng ngờ ngợ, thấy anh rất quen, sau một lúc chuyện trò, cô nhận ra anh là chồng trước của cô bạn học của Quỳnh Thi và cũng là hàng xóm với gia đình cô thuở trước ở Tân Định. Anh vừa ly dị. Vợ anh đã dọn sang California và giao cho anh cô con gái mới 15 tuổi. Anh thật vất vả vừa đi làm vừa lo cho con, hoàn cảnh của anh thật tội nghiệp. Vợ chồng Nguyệt Quế thấy anh hiền lành nên muốn cô chắp nối với anh cho có bạn. Thoạt đầu cô không dám nghĩ đến việc bước thêm bước nữa, cô rất sợ khi đã hai lần gẫy đổ.

Nhưng rồi tình cảm tăng dần, cô và anh đã chính thức kết hôn bằng một bữa tiệc nho nhỏ nhưng rất thân mật với sự hiện diện trong vòng bà con bạn bè. Năm ấy cô 45 tuổi, anh vừa 50 tuổi. “Tình Muộn” chắc là tình bền, tính đến nay thì cô và anh đã kết hôn được hơn 33 năm. Con gái của anh đã lập gia đình và các con trai của cô cũng đã yên bề gia thất.

Bây giờ trong căn nhà nho nhỏ chỉ có anh và cô hủ hỉ tuổi già. Anh đúng là một người đàn ông mẫu mực, anh nhẹ nhàng và hết lòng thương yêu săn sóc cô. Bên anh cô cảm thấy yên tâm, anh rất chu đáo, một người chồng hoàn hảo. Cô thầm cảm ơn Thượng Đế đã cho cô gặp được anh trong lúc cô đang chơi vơi giữa tình trường cơ cực, anh như chiếc phao để cô nắm, anh là điểm tựa cho cô, anh dìu cô đến một bến bờ an lành, hạnh phúc.

Hôm nay, một mùa Xuân nữa lại về trên quê người. Giữa không gian giá buốt của tháng Giêng ở miền Đông Bắc lạnh lùng, ngồi đây ôn lại dĩ vãng, nghĩ về cuộc đời mình: Ba đời chồng; ba đứa con trai… và bây giờ chỉ còn cô và anh, cô thấy đời mình như một giấc mơ dài, qua bao nhiêu sóng gió, thăng trầm… giờ đây thuyền đã đậu bến, tuy là bến muộn nhưng chắc chắn là một bến đậu yên lành, cô đã tìm được một tình yêu chân chính thật sự. Anh chính là người đã đem đến cho cô tất cả mọi thứ… Sống cạnh anh cô thấy rất an toàn, cô chẳng mong gì hơn là được sống mãi bên anh như thế này là cô mãn nguyện lắm rồi...

***

 

Ngoài sân những hạt tuyết đầu mùa đang bắt đầu rơi, qua khung cửa sổ, bà lặng ngắm những hạt tuyết trắng long lanh đọng trên cây thông trước cửa, một cánh chim lẻ loi vụt bay ngang, vội vàng đi tìm nơi trốn lạnh. Tiếng dép sau lưng làm bà giựt mình quay lại. Ông đang đến bên bà với tách cà phê nóng hổi trên tay:

- Sao em dậy sớm thế, uống ly cà phê cho ấm. Sáng nay lạnh ghê

- Em không ngủ được ra đây ngắm tuyết rơi

Đỡ ly cà phê trên tay ông, bà nói

- Sắp hết năm rồi, thêm một năm tha hương mình lại ăn Tết vào mùa Đông xứ người anh nhỉ?

Ông cười

- Nhưng lại mùa Xuân của vợ chồng già chúng mình, miễn có nhau thì dù mùa Đông hay mùa Hạ thì vẫn là mùa Xuân nồng ấm phải không em?

Bà sung sướng mỉm cười và tự nhủ: tình yêu của ông và bà tuy đến muộn nhưng chắc chắn sẽ là tình vĩnh cửu, vì cả hai đã trải qua những sóng gió và gẫy đổ … Bà nhớ mãi lời Thầy Tử Vi đã nói với Mẹ ngày xưa:

- Trai Nhâm, gái Quý, cô bé này sinh năm Quý Mùi, đời sống sung túc, đúng ra là cuộc đời cháu sẽ sung sướng lắm, nhưng cháu lại sinh vào cung “đào hoa” nên hơi trục trặc về chuyện tình duyên, tuy nhiên cuối đời mới thật là hạnh phúc…

45 mùa Xuân nơi xứ người, 45 năm nhận nơi này làm quê hương, và cũng nhờ cuộc đời trôi nổi, đưa bà đến nơi đây để rồi gặp được ông, người chồng sau cùng và cũng là người đang cùng bà đi tiếp cuộc đời còn lại, bà cảm thấy mình quá hạnh phúc và cám ơn nước Mỹ đã cưu mang, còn cho bà gặp được ông. Mùa Xuân như đang mở hội trong lòng bà - một “Kiếp Hoa” năm nào… và may mắn đã tìm được một bến đậu bình yên.

 

Kiều Oanh

Xuân Canh Tý

 

 

19 Tháng Mười 201712:28 SA(Xem: 17193)
Mùa về gió bão mưa tuôn Nổi đau chồng chất nỗi buồn bám đeo Thương thay họa kiếp dân nghèo Mỗi Mùa Mưa Bão gieo neo phận người...
14 Tháng Mười 201711:50 CH(Xem: 10383)
Dù thành đạt, danh vọng hay bình thường yên ả, dù ở trong nước hay nước ngoài đều nhớ về mái ấm Ngô Quyền với bao hoài niệm đẹp -
14 Tháng Mười 201712:01 SA(Xem: 17294)
Chẳng duyên sao vẫn nợ nhau! Để em nhớ mãi những câu giao tình Dệt vần thơ mộng hương trinh Đắm say trong giấc mơ tình ái ân
13 Tháng Mười 201711:33 CH(Xem: 13041)
Vì vậy tôi tin dù Nai Bạch Mã đã lìa rừng trước, nhưng Sói Trầm Lặng còn ở lại chắc chắn không cô đơn…
13 Tháng Mười 20171:54 CH(Xem: 20631)
Đôi khi ta thoáng gặp nhau Mà như đã gặp ở đâu xa rồi Như là sóng vỗ trùng khơi Cát vàng đã ngấm những lời yêu thương
13 Tháng Mười 20171:45 CH(Xem: 30230)
Em qua phố vắng ngùi trông Mưa Chiều Thứ Bảy lạnh nồng gió reo Buồn ơi, lá chết bay theo Hôn tình mưa đổ vòng vèo lá rơi.
13 Tháng Mười 20171:35 CH(Xem: 21264)
Không thấy Nàng Thu nở nụ cười, Mắt buồn rười rượi nét đăm chiêu. Có phải sầu tình muôn thuở trước? Hay nặng lòng ai? Mãi ưu tư!
13 Tháng Mười 20171:26 CH(Xem: 8273)
Ai được gọi là nằm trong Lực lượng thứ ba? Nhóm nào được gọi là lực lượng thứ ba? Tổ chức của nó là gì? Ai là người lãnh đạo? Bấy nhiêu câu hỏi, nhưng không có câu trả lời trọn vẹn!!
10 Tháng Mười 20176:45 CH(Xem: 22076)
Hạnh phúc biết bao nhiêu, khi lớp đàn em của tôi tiếp tục nối dài truyền thống “Uống nước nhớ nguồn” của gia đình trung học Ngô Quyền Biên Hòa xưa,
10 Tháng Mười 20176:38 CH(Xem: 17889)
Dặn lòng đừng nghĩ chi chi!!! Cô đơn cũng mặc, mắc gì nhớ em...Lang thang ngược chuyến tàu đêm, Ôm hai tai chặt, chẳng thèm lắng nghe.
09 Tháng Mười 201711:23 SA(Xem: 22989)
Chiều Thu hiu hắt mưa mù, Giỗ đầu tưởng nhớ mặc dù ở đâu! Tình yêu sẽ chẳng chìm sâu, Bạn xưa, trò cũ bạc đầu nhớ nhau…
08 Tháng Mười 20173:12 CH(Xem: 19425)
Nhân ngày giỗ đầu_Viết tưởng niệm Thầy Phạm Đức Bảo: Một vị hiệu trưởng VN "hiếm có" !
07 Tháng Mười 201711:46 CH(Xem: 9707)
Người sống với Thiền là người an trú trong chân tâm thường trụ của mình, tức luôn sống với chánh niệm một cách tự nhiên.
06 Tháng Mười 201711:38 CH(Xem: 17486)
Nhưng những người bạn cũ, bạn cùng khóa, cùng lớp của chúng tôi tình bạn sẽ không thay đổi và luôn nhớ đến nhau.
06 Tháng Mười 201710:39 CH(Xem: 21912)
Trung Thu Trăng Sáng Rạng Ngời Đèn đêm dạ hội lã lơi Cung Hằng Chú Cuội ngủ giấc mơ trăng Trăng thu tháng tám mỗi năm lần về...
06 Tháng Mười 20175:59 CH(Xem: 15978)
Nhát chém hư vô trong bài thơ này không nhận chìm con thuyền mà đó là vết chém của Trí Tuệ. Đó chính là sự cắt bỏ sự, từ bỏ của tất cả...
06 Tháng Mười 20175:41 CH(Xem: 15120)
ánh trăng Thu năm nay đẹp quá. Trời trong xanh, trăng trên cao vằng vặc tỏa sáng góc vườn sau, chiếu lung linh trên những chậu cúc nở hoa vàng rực rỡ.
06 Tháng Mười 201712:54 CH(Xem: 21919)
Hôm nay Thu, lành lạnh heo may về, Chạnh lòng, thương nhớ những tình quê. Những người năm ấy, còn hay mất?! Cảm xúc nào dâng? Buồn lê thê...!
06 Tháng Mười 201712:49 CH(Xem: 24568)
Người lính của tôi đã nằm xuống Bỏ lại trần gian xác thân này Không đớn đau, không u uất mỗi ngày Và lặng lẽ trở về cát bụi.
06 Tháng Mười 201712:43 CH(Xem: 24500)
Buồn nào hơn được buồn này? Bài thơ Ta viết đêm nay u tình. Đời người ai cũng tử sinh, Nghe tin Em mất sao mình lệ rơi.
05 Tháng Mười 201711:06 CH(Xem: 11307)
Trung thu ngồi nhớ ngày xưa Chiếc lồng đèn cũ cũng vừa lướt qua Ngẩn ngơ ngồi ước giá mà Ta đừng khôn lớn chỉ là trẻ con...
01 Tháng Mười 20173:48 SA(Xem: 19844)
Thôi, em không chờ anh nữa Vì sợ nắng thắp chưa đầy Những sợi nắng thu vàng thiếu phụ vội vàng qua Ai sẽ ru em níu kéo xuân thì...
01 Tháng Mười 20173:27 SA(Xem: 15218)
Để ba mươi sáu năm sau gặp lại – trong hai hoàn cảnh cũng xa lắc xa lơ – nhưng tình bạn tôi và Thanh Châu vẫn không có khoảng cách.
01 Tháng Mười 20173:07 SA(Xem: 16726)
Cuộc đời như một sân khấu rộng lớn, mà ai cũng đều có một vai tham dự, và vào vai nào thì có ai được chọn? Như người đàn ông gục chết chẳng ngờ kia, sao chọn vai chi cho ông mà buồn đến vậy?
01 Tháng Mười 20172:56 SA(Xem: 17469)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: THU KHÓC TRÊN NGÀN - Ngô Thụy Miên & CHIỀU VÀNG --Nguyễn Văn Khánh Lê Dung & Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
01 Tháng Mười 20172:30 SA(Xem: 15321)
Hãy gắng lên ông xã. Mọi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục. Hãy yên lòng điều trị. Gia đình sẽ ở bên ông xã.
29 Tháng Chín 20172:26 CH(Xem: 21299)
Thùng thình trống hội múa lân Thùng thùng trống nhịp gõ lần hội vui Con lân say trống thậm thùi Đưa tay phá cổ ngọt bùi trung thu...
29 Tháng Chín 20171:57 CH(Xem: 23951)
Hè đi Hè đến cũng mau, Hết mưa trời nắng trước sau hai mùa. Cười lên, ca hát vui đùa, Đón Thu vàng tới, tiễn mùa Hè qua.
29 Tháng Chín 201710:35 SA(Xem: 19542)
Hai bên nội ngoại gia phả nhà chúng tôi chỉ cách nhau hai bờ sông. Bên kia bờ sông là quê Nội: BÌNH LONG. Bên nầy sông là quê Ngoại: TÂN UYÊN.
29 Tháng Chín 201710:00 SA(Xem: 22212)
Ngày về, cứ ngỡ rồi sẽ sang, Lời hứa, ngờ đâu đã lỡ làng! Thu về lạnh lẽo, đông càng buốt! Lẻo đẻo một mình... mãi lang thang!
28 Tháng Chín 201710:06 SA(Xem: 37269)
Trong lòng tôi đẹp nhất những đêm trăng. Ánh sáng lung linh tuyệt vời tạo hóa Những huyền thoại bị lột tàn phá, Chỉ làm cuộc đời thêm trần trụi, xấu xa.
23 Tháng Chín 20177:20 CH(Xem: 23677)
Thấy không anh mùa thu nên thơ quá Mau trở về kịp ngắm lá trở vàng Kịp đi giữa đường trăng lai láng đổ Kẻo suốt cuộc đời cứ mãi hoang mang.
23 Tháng Chín 201712:45 SA(Xem: 19373)
Trái đất này tròn (?!) và thế giới này thật nhỏ bé – Nếu hữu “duyên” sẽ có một ngày, gia đình tôi được trùng phùng cùng anh Dũng…
22 Tháng Chín 201711:47 CH(Xem: 18440)
Lòng rộn ràng hôm nay đón Thu sang Nhìn bầy trẻ hân hoan vào lớp học Hồi tưởng lại thời vàng son thơ mộng Mà giờ đây đã vời vợi xa bay
22 Tháng Chín 201710:37 CH(Xem: 21838)
Nếu, nếu thực sự có kiếp nầy và kiếp sau, tôi cầu nguyện cho anh tôi mãn nguyện tất cả hoài bão anh có từ kiếp anh mới vừa buông tay sang kiếp mới nhẹ nhàng sáng sủa.
22 Tháng Chín 20173:11 CH(Xem: 18602)
Cuộc bầu cử quan trọng nhứt của nước Đức sẽ xảy ra vào chúa nhựt 24 tháng 9 tới này. Đó là cuộc bầu cử quốc hội liên bang và qua đó sẽ quyết định ai được tín nhiệm làm Thủ Tướng trong nhiệm kỳ tới
22 Tháng Chín 20172:51 CH(Xem: 38071)
Sinh ra trong cỏi người ta May nhờ rủi chịu cũng là phước căn Ai ai cũng có duyên phần Do thiên tạo định lượt lần nghiệp duyên.
22 Tháng Chín 20172:30 CH(Xem: 23128)
Nhớ thương khóc để vơi sầu, Đôi mình xa cách theo màu thời gian. Bạn vàng vĩnh biệt thế gian, Tiếc thương khôn tả, ly tan đâu ngờ.
22 Tháng Chín 20171:46 CH(Xem: 23976)
Con đường nào? dừng lại bước đi! Bịn rịn chia tay, chẳng nói gì! Nàng đã khuất dần...trong tuyết mỏng... Thức giấc, mãi còn luống bận suy...!
22 Tháng Chín 20171:40 CH(Xem: 23750)
Con đường dài tấp nập. Sao mình lại trống không. Thương một người ở lại. Đêm chắc dài mênh mông.
17 Tháng Chín 20177:48 SA(Xem: 18300)
tất cả rồi sẽ qua, rồi sẽ quên chỉ còn chút hình ảnh và chử viết được thu góp về 1 nơi dành cho những ai muốn tìm https://sites.google.com/site/nguyengocxuan/
17 Tháng Chín 20177:43 SA(Xem: 17952)
đây là bài viết trên FB Mai Chu về NNX trước ngày bạn qua đời https://www.facebook.com/1948MaichU/posts/1463654173727773
16 Tháng Chín 20177:31 SA(Xem: 17024)
Chỉ vài năm ngắn ngủi quen biết anh qua những cánh điện thư. Dù sống cách nhau nửa vòng trái đất nhưng anh đã để lại trong lòng tôi tình anh em đồng môn thật gắn bó.
16 Tháng Chín 20173:56 SA(Xem: 11499)
Tưởng Nhớ NGUYỄN NGỌC XUÂN 1 tấm lòng, 1 cây viết tích cực trên trang nhà NGÔ QUYỀN
16 Tháng Chín 20173:36 SA(Xem: 19263)
Anh Xuân ơi, Không ai chọn được nơi ta sinh và chọn nơi ta ở, cũng không ai đếm được ta sống được bao năm và ta cười khóc bao lần?
15 Tháng Chín 201710:51 CH(Xem: 17728)
Tưởng niệm tám lần Thu vắng anh Tám năm Ngày Giỗ thoáng qua nhanh Âm, dương cách biệt lòng đau thắt Anh đã đơn thân bước độc hành
15 Tháng Chín 20178:01 CH(Xem: 14836)
Như một lời từ giã, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi trôi mãi... như những người bạn đã ra đi ...bỏ lại con đò...
15 Tháng Chín 20173:41 CH(Xem: 16065)
Từ California, xin chân thành thắp nén hương lòng hướng về Toronto và Đà Nẵng, cầu mong hai anh được thanh thản ở thế giới bên kia.
15 Tháng Chín 20171:01 CH(Xem: 22348)
Vi vu tiếng sáo đêm trường, Trăng Thu sáng tỏ phố phường lặng im. Kỷ niệm xưa mãi trong tim, Bốn mươi năm lẻ im lìm qua mau.
15 Tháng Chín 20176:58 SA(Xem: 20864)
Em cười đôi má hây hây Gót sen nhí nhảnh, cỏ cây giật mình Người về bến vắng buồn tênh Tre buồn rũ xuống cho mềm nhớ nhung.
14 Tháng Chín 20171:12 CH(Xem: 20056)
Nhớ thương lại gọi 'Mình ơi' Xin gió hãy chuyển đến người tôi yêu Tháng chín đến nhớ thương nhiều Một trời kỷ niệm nghìn điều bâng khuâng...
14 Tháng Chín 20171:09 CH(Xem: 27350)
Gối đầu tường đá xanh rêu Mơ trăng cổ độ phập phều hồn đau Xa em từ độ Thu nào Gác tay đỉnh nhớ gió trao tình buồn.
09 Tháng Chín 201710:59 CH(Xem: 16328)
Thu lại sắp về! Tôi nghe lòng mình lăng lắng rơi theo con nắng ngoài kia đang nhạt dần, lòng chợt im như một nốt lặng trầm,
09 Tháng Chín 20178:29 SA(Xem: 21990)
Vu Lan hoa trắng muốt lòng Trắng như lòng mẹ sáng trong một đời Dãi dầm mưa nắng sương rơi Gian nan vất vả dưỡng nuôi con mình
09 Tháng Chín 201712:08 SA(Xem: 19477)
Để rồi Phạm Kim Phi Hùng cũng chọn một ngày đầu thu ngủ giấc thiên thu, đặt dấu chấm hết cho hành trình xuôi ngược đời người…
08 Tháng Chín 201711:38 CH(Xem: 15039)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Cánh Hoa Duyên Kiếp" - Nhạc Đoàn Chuẩn-Từ Linh - Ca sĩ: Lan Ngọc Kiều Oanh thực hiện youtube
08 Tháng Chín 201710:42 CH(Xem: 25237)
Hai hàng hoa ngọt ngào lời mẹ gọi Xanh xanh màu cây lá ấm tình cha Thiên đường ấy rất gần không xa lạ Thuở nồng nàn chan chứa những niềm yêu.
08 Tháng Chín 201710:38 CH(Xem: 21284)
Mỗi năm tháng bảy mùa chay Báo ân hiếu đạo ơn dày Mẹ Cha Phổ hiền Phật tự di đà Vắng Cha mất Mẹ bông hoa trắng cài...
08 Tháng Chín 20179:27 CH(Xem: 22430)
Hoa đỏ , mang về tặng Mẹ yêu , Hạnh phúc bên nhau, thật mỹ miều Hoa trắng, mang đi ...buồn lặng lẽ.! Mộ chí Mẹ nằm, quá quạnh hiu !
08 Tháng Chín 20178:43 CH(Xem: 19030)
Vĩnh biệt má yêu kính nhân từ của con. Con không khóc được dù con thương và yêu kính má vô cùng.
08 Tháng Chín 20178:37 CH(Xem: 19389)
... Con sẽ về bên cạnh má và sẽ có cây phương vĩ, nơi hai mẹ con mình sẽ gặp lại. Màu hoa phượng vĩ sẽ đỏ như máu của hai mẹ con mình hòa lại với nhau.
08 Tháng Chín 20171:17 CH(Xem: 19679)
Em là đốm lửa đêm đông, Đem yêu thương để tô hồng ước ao. Chiều đang dần tối buồn sao? Từng giờ ngóng đợi khát khao gặp người.
08 Tháng Chín 20171:00 CH(Xem: 9532)
Trong cuốn Hồi ký viết chung với Dương Đình Lôi, “Hai ngàn ngày đêm trấn thủ Củ Chi” (gồm 7 quyển, 2250 trang)
03 Tháng Chín 20179:01 SA(Xem: 36467)
Nhìn đóa hoa hồng trắng ngậm ngùi Con nhớ Ngoại đã lâu rồi khuất bóng Tháng bảy về với nỗi niềm lắng đọng Vần thơ buồn nhớ Ngoại khóc rưng rưng
03 Tháng Chín 20178:32 SA(Xem: 17580)
Đây chính là người cư sĩ của Đức Phật. Từ Pháp hoá sanh, là người thừa tự Pháp, không thừa tự vật chất.
03 Tháng Chín 201712:21 SA(Xem: 18811)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Đại Lễ Vu Lan (2017) Bên Thềm Trăng Sáng & Lá Thư Gửi Mẹ (Hà Thanh & Lệ Thanh) Kiều Oanh thực hiện youtube
02 Tháng Chín 20174:34 CH(Xem: 25338)
Vu Lan năm nay, hoa trắng cài lên áo. Mẹ mất rồi. Tôi thành kẻ mồ côi. Lần đầu tiên đi chùa, chỉ một mình thôi Con cầu nguyện. Mẹ vãng sinh Cực Lạc Quốc.
01 Tháng Chín 201710:28 CH(Xem: 16224)
Người viết bài này có nhiều kỷ niệm với “người đi trên mây:” lúc làm bài thơ năm 20 tuổi, năm 1960, ký tên Hoang Vu, một cách tình cờ
01 Tháng Chín 201710:23 CH(Xem: 20206)
Em xưa xinh đẹp như hoa Buông làn tóc xõa mượt mà dễ thương Bước chân tha thướt con đường Gió bay ngan ngát mùi hương dịu dàng
01 Tháng Chín 201710:18 CH(Xem: 23868)
Chuyện xưa kể lại rằng: Một đêm buồn... không gió trăng. Hai mẹ con trong căn lều nhỏ, Con tuổi còn thơ, mẹ già đang bịnh trầm kha.
01 Tháng Chín 20171:51 CH(Xem: 21773)
Ngày rằm tháng Bảy lễ Vu Lan Báo hiếu tứ ân đến đạo tràng Nghĩa Mẹ ơn Cha còn tại thế Nguyện cầu chư Phật độ bình an
01 Tháng Chín 20171:45 CH(Xem: 17325)
Làm con đạo hiếu trầm tư Mục Liên cứu Mẹ ngục tù cỏi xa Vô vi giữa chốn ta bà Nam Mô cứu khổ hằng sa vong hồn...
01 Tháng Chín 20171:38 CH(Xem: 22828)
Bà ru Ta ngủ ngày thơ, Mẹ Ta mất sớm bơ vơ một mình. Trẻ mồ côi thật tội tình, Đầu đường xó chợ, sân đình lang thang.
01 Tháng Chín 20171:31 CH(Xem: 8287)
Hoàn cảnh tại Quảng Ngãi cũng có thể suy rộng ra địa bàn cả nước. Hóa ra kẻ tội phạm chính vẫn là gian thương, tham nhũng.
26 Tháng Tám 201710:38 CH(Xem: 17234)
Cám ơn tác giả Dương Quân đã cho tôi và những đồng hương khắp nơi trên thế giới cùng đọc qua, cùng thưởng thức bài thơ hay, chứa chan tình cảm.
26 Tháng Tám 201711:04 SA(Xem: 26478)
Vì sao Ta ở nơi đây? Lạ người lạ cảnh sao khuây nhớ nhà. Nhớ về Quê Mẹ thiết tha, Xóm làng, phố cũ giờ Ta xa vời.
25 Tháng Tám 201711:20 CH(Xem: 22304)
Con đường em đi nhiều gai góc quanh co. Nhưng đứng vững nhờ các con hiếu thảo. Em chấp tay. Xin trời ngừng giông bão. Vì tuổi đã già không chịu nỗi nữa anh ơi!
25 Tháng Tám 201710:58 CH(Xem: 20763)
Sinh mạng và cuộc sống mỗi người đã được ơn trên sắp đặt. Mong tất cả khó khăn sẽ được giải quyết và đi đến những điều tốt đẹp nhất. Hy vọng vẫn là điểm tựa cho con người, để mình còn có chút niềm vui.
25 Tháng Tám 201712:25 CH(Xem: 14007)
Đời người ngắn ngủi vô thường Nói năng cẩn trọng, nhúng nhường mọi khi Đường trần khúc khuỷu, thịnh suy Không ganh đua chớ so bì thiệt hơn
25 Tháng Tám 201712:22 CH(Xem: 26291)
Hoa nào nở cũng héo tàn thôi Rực rỡ hoa xuân ngát đất trời Xuân đi hạ đến mai đào rụng Phượng đỏ hạ đi cũng úa rơi
25 Tháng Tám 201712:17 CH(Xem: 18565)
Mưa... Có lạ gì đâu! Cớ sao ru mãi điệu cung sầu! Đánh thức bao lòng thêm tê tái, Lạnh lùng, rét mướt những đêm thâu.
25 Tháng Tám 201712:15 SA(Xem: 9786)
Sáng nay mặt trời dậy muộn Hơi sương đồi núi mơ màng Heo may vờn qua kẽ lá Mi cong, dường như thu sang Ngọn núi Châu Thới, Bửu Long Lơi lơi…một khúc chuông đồng
24 Tháng Tám 201711:03 CH(Xem: 20741)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Liên Khúc Tình Mẹ (Mùa Vu Lan, 2017) MẸ TÔI - Nhị Hà - Hoàng Oanh Trình bày, TÌNH MẸ - Lam Phương - Thanh Thúy trình bày
24 Tháng Tám 201710:49 CH(Xem: 19513)
Ba mươi năm, có lần sau!! Tám năm nắng hạn mưa rào đủ không? Nhìn lên tóc trắng phiêu bồng Cuộc đời dâu bể, tình không đổi dời.
19 Tháng Tám 201710:31 CH(Xem: 22637)
Năm mươi năm trước, chừng như cũ Chuyện những ngày đầu mới gặp nhau Đọc lại bài thơ, thương quá đỗi Bậu ơi! Giờ bậu ở phương nào?
19 Tháng Tám 201710:20 CH(Xem: 25154)
Câu thơ thắp nến lung linh Soi ngôi trường cũ nghĩa tình sáng trong Qua sông nhớ nhịp cầu sông Qua trường là ngọn gió lồng lộng thương
19 Tháng Tám 201710:15 CH(Xem: 19259)
Hoa lá cười trên đường ta gặp gỡ Câu chuyện vui theo đến cả mọi người Nắng vàng chan trên ngọn chuối xanh tươi Tự hỏi Bạn là người từ đâu đến?
19 Tháng Tám 20178:25 CH(Xem: 16690)
Ngôn ngữ thi ca của Nguyễn Lương Vỵ sẽ đưa chúng ta chạm trán điều gì qua ba đoản khúc trong sự liên hoàn hoài niệm của bài thơ Niệm Khúc?
19 Tháng Tám 20172:12 SA(Xem: 22494)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức. Liên khúc nhạc Trần Thiện Thanh: "Chuyện Tình TT Kh. - Hai Sắc Hoa Ti Gôn. Ca sĩ: Như Mai-Ngọc Lan & Trung Chỉnh.... Kiều Oanh thực hiện youtube
18 Tháng Tám 20171:00 CH(Xem: 20622)
Giọt mưa bám níu gót chân Em qua phố vắng phân vân đi về Dừa tươi mát lạnh đê mê Dù nghiêng che mái tóc thề rối bung.
18 Tháng Tám 201712:51 CH(Xem: 20365)
Chiều nay, ngồi đây ngắm Mây trôi... Nhớ thuở xưa xanh qua mất rồi! Một chút nắng vàng còn sót lại, Khuất núi: Mây, Đời... vẫn thế thôi!
18 Tháng Tám 201712:43 CH(Xem: 22452)
Ai còn nhớ lại tuổi thơ, Đã từng ước muốn mộng mơ rất nhiều. Vui cùng chúng bạn thả diều, Trên đê rong ruổi ngắm chiều hoàng hôn.
18 Tháng Tám 201712:38 CH(Xem: 18480)
Chính vì vì bị đối xử oan ức và bất công nên mới có trường hợp ông Dư Văn Chất, tập hợp đám cựu tù nhân thời ông Cẩn viết lại những trải nghiệm của họ
18 Tháng Tám 201712:27 SA(Xem: 19119)
Đêm nay một ánh trăng chìm Như ai nức nở bên thềm tiếng mưa Và em như dáng thu xưa Về trong nỗi nhớ lúc chưa lạc người !
13 Tháng Tám 20179:44 SA(Xem: 18959)
Chúng ta vừa cùng nhau khảo sát tướng trạng, nguyên nhân, và phương pháp thực hành để giải quyết vấn đề Khổ.
12 Tháng Tám 201710:38 CH(Xem: 20757)
Ta về khép cửa giấu mùa thu Lối nhỏ rêu phong nẻo mịt mù Tơ nhện phủ giăng màu lạnh lẽo Gió hờn thôi chẳng tiếng vi vu
12 Tháng Tám 201710:21 CH(Xem: 19616)
Chút thu phong làm ta se sắt nhớ Khăn choàng vai vương tóc rối bềnh bồng Vẫy tay chào hôm người đi kẻ ở Bay mất rồi khăn tím đẫm chờ mong.
12 Tháng Tám 20178:42 SA(Xem: 21721)
Rủ Gió, đi chơi khắp mọi miền, Ngại ngùng không đi, sợ mất duyên! Lủi thủi một mình trên đồi vắng, Bao giờ có bạn, bước chung thuyền?
12 Tháng Tám 20176:46 SA(Xem: 17691)
Tôi mê nhất là mùi hương bồ kết tỏa ra từ tóc Mẹ. Cứ mỗi lần Mẹ ngồi hong tóc, tôi hay đến gần, xin Mẹ cho nhổ tóc bạc. Thật ra là để ngửi mùi thơm từ mái tóc Mẹ vừa gội thôi,
12 Tháng Tám 20172:20 SA(Xem: 26344)
Buổi tiệc trà do nhóm cựu HĐS. Biên Hòa xưa chúc mừng Đại thọ huynh trưởng Bò lém Trần Văn Lược đã diễn ra trong không khí thân tình, sôi nổi hồn nhiên theo phong cách rất… hướng đạo: