Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Trần Diệu Hương - NGƯỜI GIAO PIZZA ĐÊM HALLOWEEN.

30 Tháng Mười 200912:00 SA(Xem: 100659)
Nguyễn Trần Diệu Hương - NGƯỜI GIAO PIZZA ĐÊM HALLOWEEN.

633925573798125000_167x325 


NGƯỜI GIAO PIZZA ĐÊM HALLOWEEN

 

Nguyễn Trần Diệu Hương


Đã vài năm qua, kể từ ngày lễ Halloween năm 2005, lúc nào bà Jenna cũng nhớ hình ảnh người giao pizza rất trẻ, chắc chưa đến tuổi hai mươi lúc đó, nhưng có thái độ chững chạc của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, và có tấm lòng của một ông tiên trong những truyện cổ tích.

Thằng bé Kenny, cậu con trai duy nhất của bà năm đó vừa lên bảy tuổi vốn dĩ ngoan ngoãn dễ thương, có đôi mắt to tròn màu hạt dẽ, và hai gò má lúc nào cũng hồng hào đầy sức sống. 

Một ngày bình thường như mọi ngày, đang làm việc trong văn phòng, cô giáo ở trường Tiểu học gọi điện thoại báo cho bà biết Kenny than mệt và nhức đầu, cô đã đưa Kenny lên phòng y tế của trường. Người y tá cho em uống thuốc Tylenon có mùi trái Cheryl dành cho con nít, nhưng chừng như thuốc không giúp gì được cho Kennỵ Em vẫn ôm đầu than đau. Ở tuổi lên bảy, học lớp hai, các em nhỏ học trò than bị nhức đầu, nghĩa là bị đau thật, không phải là lối khôn vặt, viện cớ để trốn học, tránh làm bài tập trong lớp như các cô cậu teenagers ở trường trung học.

Người manager của bà thông cảm với nỗi lòng của một người mẹ chỉ có một đứa con duy nhất, cho bà nghỉ trọn ngày hôm đó để đến trường lo cho Kennỵ Bà Jenna hối hả lái xe đến ngôi trường Tiểu học quen thuộc, mắt chăm chú nhìn phía trước, thời tiết đang ở giữa mùa Xuân, bầu trời trong xanh nhưng bà Jenna chỉ thấy hình ảnh Kenny với đôi mắt nâu nhạt trong veo, mà không thấy hoa lá muôn màu của thiên nhiên.

Bà đến trường Tiểu học, vào phòng Y tế, nhìn thấy Kenny với đôi mắt lạc thần và ủ rủ, đôi mắt không còn linh hoạt màu nâu nhạt, mả hình như đã trở thành lờ đờ màu xám. Bằng linh cảm và trực giác cúa một người mẹ, bà hiểu Kenny không bị cảm xoàng hay sổ mũi nhức đầu như em đã bị một hai lần trong đời.

Bà đưa cậu bé về nhà, ghé vào tiệm bánh pizza của con nít, mua một slice pizza chỉ có cheese va pepperoni, nhưng Kenny không ngó ngàng gì đến lát bánh pizza hãy còn nóng, bay mùi thơm lừng mà bình thường em vẫn ưa thích, mà vẫn nằm rủ rượi trên xe ở băng ghế sau, trán hâm hấp nóng.

Về đến nhà, bà Jenna nấu món soup gà, cò những mẫu mì hình 25 chữ cái, mà lúc khoẻ mạnh, bao giờ Kenny cũng vừa ăn vừa tìm những mẫu tự để sắp thành tên mình. Cậu bé chỉ nếm đúng có hai muỗng soup, rồi lại nằm xuống sau khi than thở với Mẹ:

 - Mommy, con không muốn ăn, con đau trong đầu.

Bà cố ép Kenny uống vài ngụm sữa tươi kèm vài giọt Motrin để hạ sốt, chờ ngày mai đưa cậu bé đi Bác sĩ.

Sáng hôm sau, bà Jenna xin nghỉ thêm một ngày, đưa con đi khám bệnh ở ông Bác sĩ Nhi khoa vẫn theo dõi sức khỏe của Kenny từ ngày cậu bé mới chào đời. Ông Bác sĩ loay hoay nghe ngóng nhịp tim, hơi thở của cậu bé, rồi viết toa cho bà đi mua một ít thuốc trụ sinh cho con nít, và viết giấy gởi Kenny vào một bệnh viện nhi đồng ở địa phương để làm các xét nghiệm y khoa cần thiết.

Hôm đó ở bệnh viện về, không biết nhờ đã được vô nước biển, hay nhờ thuốc trụ sinh loại mạnh đã ngấm vào cơ thể, Kenny ăn được một chén soup, uống được nửa ly sữa nhỏ, rồi nhiệt độ hạ xuống ở mức bình thường không nghe cậu bé than nhức đầu. Bà Jenna ở nhà với con thêm một ngày nữa. Đến ngày thứ ba, Kenny tươi tỉnh lại, bà yên tâm hơn. Và con trở lại trường học, mẹ trở lại trường đời như đời sống thường nhật.

Tưởng chỉ có vậy, kiểu đau lặt vặt của con nít, mà hệ thống miễn nhiễm hãy còn non nớt, dễ bị nhức đầu sổ mũi khi tiếp xúc với vài loại vi khuẩn trong không khí. Nhưng không ngờ một tuần sau, khi Kenny đã đi học và ăn uống lại bình thường, giữa giờ làm việc, bà Jenna lại nhận được điện thoại lần này không phải từ trường Tiểu học, mà là từ ông Bác sĩ Nhi khoa mà Kenny vẫn là thân chủ của ông từ khi chào đời đến bây giờ. Ông mời bà Jenna đến văn phòng của ông, và rất khó khăn ông báo cho người mẹ trẻ chỉ có một đứa con duy nhất là kết quả xét nghệm và hình chụp từ lab gởi về cho thấy Kenny bị brain tumors. Bà Jenna gần như ngã quỵ khi nghe tin này, trần và nền nhà hình như liền nhau thành một mặt phẳng. Bà hy vọng mình nghe lầm. Nhưng bên tai bà, tiếng ông Bác sĩ Nhi khoa đã có hơn hai mươi năm trong nghề vẫn đều đều:

 - Tôi xin lỗi phải báo tin không vui này cho bà. Ở tuổi của Kenny, các tế bào não phát triễn không bình thường là một điều rất hiếm khi xảy ra. Nhưng chúng ta vẫn còn hy vọng từ phương pháp chemotherapy (hóa học trị liệu). Tôi đã chuyển hồ sơ của cháu qua bệnh viện Nhi đồng. Từ tuần sau, mỗi tuần bà phải đưa cháu đến bệnh viện để hy vọng Y học có thể đẩy lui được sự phát triển vô trật tự của các tế bào não, và Kenny có thể khỏe mạnh lại. Bất cứ lúc nào, bà cần sự có mặt của tôi ở bệnh viện, xin cứ báo cho tôi biết. Nếu cần thiết, chúng ta có thể lấy thêm ý kiến thứ hai từ một Bác sĩ và một bệnh viện khác.

Rời khỏi văn phòng của vị Bàc sĩ, bà Jenna thấy trời đất tối sầm, mặc dù lúc đó là mười một giờ sáng một ngày cuối xuân đầu hè rực rỡ ánh nắng. Bà phải ngồi ở phòng đợi gần năm phút để lấy lại bình tỉnh trước khi lái xe tới trường học của con. Bà xin cho Kenny về sớm và chở con đến Bệnh viện Nhi đồng. Dù không có hẹn trước, nhưng nhìn vẻ mặt thất thần của bà Jenna và khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao của Kenny, nhân viên bệnh viện vẫn cho làm các công việc cần thiết để thẩm định bệnh tình của cậu bé. 

Thương em nhỏ chưa đầy tám tuổI, đã xanh xao lại còn phải bị lấy máu, chụp hình scan đầu, vào ra hết phòng này đến phòng kia của bệnh viện, mặt mày nhợt nhạt mà vẫn không khóc, không rên như nhiều bệnh nhân khác cùng tuổi, nhân viên bệnh viện tặng Kenny một cây kẹo mút hình tròn có đường kính bằng cả gang tay của người lớn, và một con gấu bông trắng đang toét miệng cười.

Những ngày sau đó, bà Jenna xin nghỉ dài hạn theo chương trình FML (Family Medical Leave), ở nhà theo sát từng chi tiết nhỏ của sức khỏe Kennỵ Bà chìu theo ý con, hôm nào Kenny khỏe hơn, thích đi học, bà đưa con đến trường. Hôm nào cậu bé mệt, muốn ở nhà, bà quanh quẩn bên con, đọc truyện cho Kenny nghe, hay chơi game với con. Bản thân cậu bé không biết mình đang bị bệnh nan y, bạn bè ở trường cũng không biết, nhưng cô giáo biết nên cô kín đáo đối xử rất đặc biệt với Kennỵ

Nhà chỉ có hai mẹ con, ban đêm cậu bé ngủ, bà Jenna chỉ ngủ chập chờn và ra cầu nguyện trước tượng Chúa, trước di ảnh của người chồng đã bỏ mình trong cuộc chiến ở Afghanistan.

Một tuần chờ kết quả của bệnh viện dài như bảy thế kỷ với bà Jenna. Thông thường chỉ mất khoảng ba ngày để bệnh viện Nhi đồng cho thân nhân các em nhỏ biết kết quả xét nghiệm. Trường hợp của Kenny, bệnh viện đã gởi mẫu máu và nước tiểu của em đi hai Lab khác nhau, một của bệnh viện và một của bên ngoải để chắc chắn là kết quả xét nghiệm tuyệt đối chính xác. Hai kết quả đều giống nhau và đúng với hồ sơ bệnh lý mà người Bác sĩ Nhi khoa ở một phòng khám bệnh tư đã chẩn đoán cho em từ tháng trước: Kenny bị brain tumors, ung thư màng não thời kỳ thứ hai. Tuy vậy, còn nước còn tát, tỷ lệ bịnh nhân ung thư màng não được chữa lành, dù rất nhỏ, nhưng vẫn có, Kenny sẽ bắt đầu được chữa bệnh bằng chemotherapy từ tuần sau.

Lòng dạ của một người mẹ tan nát, nhưng bà Jenna cố giữ vẽ bình thản giải thích với con tiến trình chữa bệnh sắp xảy ra để Kenny hiểu và đủ sức chịu đựng với những lần đi chemo ở bệnh viện, sẽ rất là mệt nhọc và đau đớn, nhất là đối với một em bé bảy tuổi.

Ngay chính bà cũng phải đi gặp cố vấn tâm lý của bệnh viện để có đủ tinh thần đối phó với mọi chuyện. Người chuyên viên tâm lý cho bà Jenna một DVD về các bệnh nhân tí hon can đảm của bệnh viện Nhi đồng. Đó là những em bé xanh xao, mỏi mệt, đầu bóng lưỡng không còn một sợi tóc, vì bị đưa chất độc vào người để mong "dĩ độc trị độc" ngăn chận sự phát triển vô trật tự của một số tế bào, nhanh như một vết dầu lan trên giấy. Trên những khuôn mặt ngây thơ, dù hốc hác, vẫn có nụ cười nhờ sự chăm sóc tận tâm và lòng thương yêu trẻ em của các "thiên thần áo trắng" ở bệnh viện. 

Trước khi Kenny chính thức bước giai đoạn chemotherapy, cậu bé được cho uống thêm rất nhiều vitamin và thuốc giảm đau để trợ lực cho cơ thể. Bà Jenna mở video của bệnh viện, hai mẹ con cùng ngồi coi. Dù tan nát ruột gan, bà cố gắng giữ bề ngoài bình thường để giải thích cho cậu bé hiểu về tiến trình chữa bệnh.

 - Con thấy không, các bạn nhỏ ở bệnh viện rất can đảm, không sợ chích, không sợ bất kỳ một phương pháp chữa bệnh nào hết. Phải chịu khó như vậy một thời gian ngắn mới chữa được bệnh.

Kenny ngây thơ hỏi mẹ:

 - Bệnh gì vậy Mommy? Có giống bệnh nhức đầu của con không?

. - Con người bị nhiều bệnh khác nhau. Nhưng dù bệnh gì đi nữa cũng phải chữa. Và cách chữa bệnh thường giống nhau.

Hai ngày sau khi coi video của bệnh viên, Kenny "dũng cảm" bước vào tiến trình chemotherapy, một mình đơn độc chiến đấu với sự tấn công của những tế bào não phát triển vô trật tự trong cái đầu ngây thơ non dại của em. Lúc bước vào phòng chemo, thấy mặt bà Jenna lo lắng buồn rầu, Kenny còn trấn an mẹ :

 - Không sao đâu ! Con sẽ không khóc vì con sẽ can đảm như Ba lúc trước.

Giữ đúng lời hứa, và nhờ có thuốc giảm đau, Kenny không hề la khóc trong suốt ba tháng đi chemo, trung bình mỗi tuần một lần. Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện rất ngưỡng mộ sự can đảm và sức chịu đựng hiếm có của em bé bệnh nhân chưa đầy tám tuổi. Nhất là những cô y tá, họ đã len lén quay đi chùi nước mắt khi nghe Kenny "hùng dũng" nói:

 - Cháu đi chemo nhiều lần quen rồi. Cô không cần phải cho cháu đồ chơi. Để mấy con gấu bông này cho các bệnh nhân khác chưa quen. Cháu chịu được mà, vả lại ở nhà cháu còn nhiều đồ chơi lắm.

Kenny đã rất thành thật khi nói lên điều đó. Ở nhà cậu bé, nhiều đồ chơi gởi đến từ các thầy cô giáo và bạn bè ở trường Tiểu học, từ đồng nghiệp ở sở làm của bà Jenna. Mọi người biết tình cảnh đơn chiếc, một mẹ một con của bà Jenna kể từ ngày Ba của Kenny tử trận ở chiến trường Afghanistan. Mọi người cũng biết với y học đương thời, hy vọng chữa khỏi brain tumors rất mong manh, nên họ mang đến rất nhiều đồ chơi và bánh kẹo, tỏ rõ sự quan tâm dành cho cả mẹ và con.

 Dù nỗi lòng của một người mẹ đang tan nát vì bệnh nan y của cậu con trai duy nhất, bà Jenna vẫn ghi nhận mọi ân tình dành cho hai mẹ con. Chỉ có một ân tình lớn nhất đến từ một người không quen biết, bà vẫn chưa, và có lẽ sẽ không bao giờ đền trả trực tiếp được.

Lúc đó là dịp lễ Halloween 2005. lúc đó căn bệnh bất trị của Kenny đã đến thời kỳ cuối, cậu bé nghỉ học đã gần hai tháng. Và vì không còn hy vọng, -dù là một thứ hy vọng nhỏ nhoi, le lói ở cuối đường hầm hun hút tối đen-, nên bệnh viện cũng ngưng luôn tiến trình chemotherapỵ Đời sống ngắn ngủi cúa cậu học sinh lớp ba chỉ còn được tính từng ngày. Bà Jenna đã xin nghỉ dài hạn không lương để được ở bên cạnh Kenny suốt ngày đêm.

Cậu bé yếu lắm rồi, không còn đủ sức đi lại, nằm cả ngày trên giường, xanh xao, gầy gò, như một chiếc lá khô cuối mùa thu sắp rời cành, nhưng cũng biết hôm đó là ngày lễ Halloween qua chương trình truyền hình dành riêng cho trẻ em. 

 Do vậy, Kenny đã yêu cầu:

 - Năm nay con muốn mặc costume người đi giao bánh Pizza. Mẹ mua cho con một bộ nghe mẹ.

Trời mùa thu đã tối mặc dù chỉ mới hơn năm giờ chiều. Kenny không đủ sức ngồi dậy, nhà chỉ có hai mẹ con, bà Jenna không thể rời nhà đi mua costume cho con. Một thoáng suy nghĩ, bà gọi điện thoại đến một tiệm Pizza ở gần nhà đặt mua một cái bánh Pizza loại nhỏ và nhờ tiệm giao tận nhà. Như thường lệ, người nhận điện thoại ở tiệm bánh hỏi bà muốn mua loại bánh nào. Bà nhẹ nhàng:

 - Loại nào cũng được. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là pizza được giao bởi một nhân viên mặc đầy đủ đồng phục của tiệm Pizza, có cả mũ để một em bé đang bệnh nặng được quan sát đồng phục của người giao bánh.

Chỉ hai mươi phút sau, người giao bánh đến với đầy đủ đồng phục, có cả bảng tên và mũ với logo của một một hệ thống lớn sản xuất bánh Pizza Ý kiểu Mỹ.

Đó là một thanh niên rất trẻ, chắc chưa đến hai mươi, mặt mày sáng sủa, hẳn là đã được nghe yêu cầu đặc biệt của bà Jenna, nên người giao pizza rất lễ phép:

 - Cháu mang đến một cái pepporoni pizza loại nhỏ, loại mà đa số con nít rất thích. Bà không phải trả tiền, đây là quà cháu mang đến cho em. Bà có thể cho cháu vào thăm em được không thưa bà?

Bà Jenna đưa người giao pizza vào phòng Kennỵ Đang nằm thiêm thiếp, cậu bé cố gắng nhỏm dậy khi thấy người khách mặc đồng phục xanh nhạt như Kenny vừa thấy trên tivi nửa tiếng trước.

Người thanh niên giao pizza xin phép ngồi xuống cái ghế ở cuối giường, nhỏ nhẹ nói với Kenny:

 - Em là Kenny phải không? Tôi thấy tên em trên mấy cái bong bóng. Nghe nói em muốn mặc đồ costume như tôi, nhưng trời tối rồi, có lẽ các cửa hàng đã đóng cửa. Ở tiệm Pizza tôi làm lại không có đồng phục cho con nít. Tôi mang đến cho em cái mũ mà tôi mới được phát hôm qua, tôi chưa đội lần nào, có lẽ em đội vừa. Hôm nay tôi tặng lại cho em, có cả logo trên mũ, Rất tiếc tên tôi không phải là Kenny để tôi có thể tặng cả bảng tên cho em. Nhưng đội mũ với logo là em đã có một phần đồng phục như Halloween costume mà em muốn. Tôi cũng mang đến cho em một cái pizza chỉ có cheese với pepperoni, cùng một hộp kẹo jelly bean đủ màu vì tôi không biết em thích màu nào? Em có thích không?

Kenny hớn hở gật đầu và ăn được một phần nhỏ của lát pizza, mặt mũi tươi tỉnh hơn. Tối hôm đó cậu bé đi ngủ với chếc mũ mới có logo của tiệm pizza đội trên cái đầu đã không còn một sợi tóc nào sót lại sau ba tháng trải qua tiến trình chemotherapy.

 Một tuần sau lễ Halloween, đầu tháng mười một, -như một chiếc lá non còn xanh mơn mởn rời cành không giống quy luật tự nhiên-, Kenny vĩnh viễn ra đi, không còn được ở gần Mẹ, không còn có dịp trở lại trường học để học tiếp lớp ba. Nhưng cậu bé cũng không còn phải chịu đựng những cơn nhức đầu đau đớn do các tế bào não phát triển lộn xộn, bất bình thường; và được về với Ba ở cõi vĩnh hằng.

 Sau mất mát to lớn đó, bà Jenna xin thôi viêc. Bà trở lại trường, học về tâm lý của trẻ em, và xin vào làm ở Bệnh viện Nhi đồng, nơi cậu con trai quá cố của bà đã có một thời là bệnh nhân và rất được các Bác sĩ, Y tá ở khu vực chemotherapy thương yêu.

Bà cũng chuyển toàn bộ số tiền hai ông bà đã bắt đầu để dành khi Kenny hãy còn là một bào thai trong bụng bà vào một quỹ từ thiện. Cậu bé không còn có dịp dùng đến số tiền đó nên ”College Fund” của Kenny trở thành một phần rất nhỏ của quỹ nghiên cứu về bệnh ung thư não, đặc biệt là cho trẻ con.

Ở bệnh viện, mỗi ngày, bà Jenna cố vấn tâm lý cho càc bậc phụ huynh và các em nhỏ không may bị bịnh nan y. Bằng cách xoa dịu nỗi đau của những người không may, bà thấy lòng bình an hơn, mặc dù mỗi lần bước vào phòng của Kenny, mọi thứ vẫn như cũ, kể cả cái mũ người giao pizza tặng em, một phần của bộ y phục Halloween cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của em. Và khoảng trống cậu bé bỏ lại trong lòng bà không bao giờ có thể lấp đầy được.

Thỉnh thoảng, bà cũng trở lại tiệm Pizza ở gần nhà, mặc dù người giao pizza có từ tâm ngày nào không còn làm ở đó, nhưng bà cũng bỏ tiền tip vào cái lọ thủy tinh đặt cạnh máy tính tiền. Số tiền tip đó đôi khi nhiều gấp hai số tiền bà mua pizza. Vì đâu đó, ở một góc ký ức, bà Jenna vẫn thấy đôi mắt rạng rỡ của Kenny và tẩm lòng của người giao pizza đêm Halloween năm 2005. Ngay cả trong khổ đau và mất mát, cuộc đời vẫn dịu dàng, êm ái hơn nhờ có sự quan tâm và tấm lòng dành cho người khác.

 

Nguyễn Trần Diệu Hương

 Santa Clara, Halloween 2009

(Thanks J. for letting me to share your heartfelt story with the world.

Remembering the young boy who was born on Oct 17th)

 

633924725521093750_136x200

18 Tháng Bảy 2013(Xem: 38386)
Hải âu gọi bạn... tim nhàu nát Cánh nhạn tìm ai... mắt mỏi mong Gío lạnh phất phơ tà áo lụa Tay gầy nhặt hạt lệ xanh trong
13 Tháng Bảy 2013(Xem: 35466)
Tôi sẽ làm gì khi khuất mẹ Đời tôi khi mất chiếc dù che Ai đỡ nâng tôi khi vấp té Ai cho bóng mát buổi trưa Hè
12 Tháng Bảy 2013(Xem: 60814)
Tôi xin gửi đến thầy cô, bạn bè tâm tư của mình để nhắc nhau còn hai tháng nữa là đúng 50 năm khóa 8 NQ bắt đầu nhập học.
12 Tháng Bảy 2013(Xem: 44718)
Tựa Đề : QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ TÔI Nhạc : Từ Huy Trình bày : Đỗ Hải (Guitar) - Ngọc Minh (Saxophone)
06 Tháng Bảy 2013(Xem: 44101)
Môt ngày vui đã chấm dứt, nhưng cái tình Ngô Quyền vẫn sống mãi trong lòng mọi người. Cám ơn thầy cô không ngại tuổi già, đường xa đã về đây họp mặt.
06 Tháng Bảy 2013(Xem: 51850)
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em qúa ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
06 Tháng Bảy 2013(Xem: 69090)
Bảy năm gắn bó ở trung học Ngô Quyền đã cho tao nhiều kỷ niệm, nếu viết thành sách cũng mấy trăm trang. Viết thơ cũng mấy chục bài.
05 Tháng Bảy 2013(Xem: 41126)
Xa vắng quê nhà đã bao năm. Cơ duyên chưa có được một lần. Xin gửi vần thơ ''Chào Hội Ngộ''. Ngô Quyền trường cũ mãi trong tâm
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 53710)
Những cô giáo trường Nữ Tiểu học ngày xưa đã từng là niềm hãnh diện tự hào của người xứ Bưởi Biên Hòa .
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 36237)
Ai cùng tôi tiếp bài thơ dang dở Phút bồi hồi nhớ lại mái trường xưa Thuở sách đèn với thật nhiều hoài cảm Kể ra đây biết mấy đến cho vừa
01 Tháng Bảy 2013(Xem: 52199)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HÈ VỀ - Nhạc và Lời Hùng Lân- Ca sĩ Hoàng Oanh - Mừng ngày Họp mặt Ngô Quyền--July 4, 2013
29 Tháng Sáu 2013(Xem: 51278)
Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi. Mong gặp lại các bạn trong ngày hội Ngô Quyền.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 43937)
VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA - Nhạc và Lời Trần Kiêu Bạc - Song ca. Kiều Oanh Trịnh thực hiện Youtube
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 35223)
Đẹp thay lễ họp mặt NGÔ QUYỀN Tháng 7- môi cười thắm nét duyên Tâm sự cùng cô: giờ hạnh phúc Hàn huyên với bạn: phút an nhiên
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 70024)
Dịu dàng với học trò, tế nhị với đồng nghiệp, là dấu ấn đẹp trong lòng tôi đối với cô Phan Thị Lệ Hoa.
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 32633)
Ngô Quyền hội ngộ trùng dương. Để dòng máu nóng chung đường về tim. Bôn ba khắp nẻo mọi miền. Trùng hoan họp mặt còn tìm đến nhau.
21 Tháng Sáu 2013(Xem: 40360)
Em thấy cô trong bài thơ sinh nhật Viết từ thời mười bốn tuổi xa xôi Năm đệ tứ dưới mái trường ngọt mật Cô giảng thơ Kiều tóc mượt buông lơi
20 Tháng Sáu 2013(Xem: 41527)
Tháng Bảy Bolsa họp Ngô Quyền Tính xem bao cặp đã nên duyên Sân trường thơ thẩn Trần Kiêu Bạc Góc lớp thầm thì Nguyễn Tất Nhiên
19 Tháng Sáu 2013(Xem: 62724)
Đã đến lúc bạn bè chung lớp cần tìm gặp và cùng đến với nhau để ôn lại những kỷ niệm. Những tiếng tao mầy như đã thân quen tự thuở nào, như lời mời gọi chúng tôi cùng bạn bè
18 Tháng Sáu 2013(Xem: 119042)
Quỹ thời gian của thầy cô tôi càng ít, càng nung nấu trong tôi về một buổi họp mặt, chỉ dành riêng cho thầy cô giáo cũ và anh chị em bè bạn chs. Ngô Quyền Biên Hòa.
18 Tháng Sáu 2013(Xem: 82271)
Hãy cho người cha, người mẹ tội nghiệp một bờ vai, một nắm tay ấm êm hạnh phúc. Như ngày xưa. Vâng! như ngày xưa khi các con còn bé xíu nằm êm ấm, hạnh phúc trong vòng tay thương yêu bất tận của hai đấng sinh thành.
15 Tháng Sáu 2013(Xem: 54067)
trong thơ văn cũng như ngoài đời thường, tình phụ tử thường không được nhắc nhiều bằng tình mẫu tử. Thế nên một bài thơ hay truyện ngắn nói về tình cha con phải kể là… “hiếm quý.”
13 Tháng Sáu 2013(Xem: 36116)
Tháng Bảy Bolsa họp Ngô Quyền Tính xem bao cặp đã nên duyên Sân trường thơ thẩn Trần Kiêu Bạc Góc lớp thầm thì Nguyễn Tất Nhiên
12 Tháng Sáu 2013(Xem: 75263)
Chẳng biết làm sao hơn, chỉ có thể tiếp tục ước mong, nếu năm nay ta không về được thì hãy hẹn với nhau "về hội ngộ năm sau"… Có dịp về với nhau vì thời gian không còn nữa..
11 Tháng Sáu 2013(Xem: 57785)
Tôi quay qua hỏi: "Nhớ Thầy Thể hả?". Cả hai gật đầu. Ai cũng nhớ Thầy hết trơn, hết trọi vậy đó! Thầy ơi!
11 Tháng Sáu 2013(Xem: 34068)
Hai năm cha mãi rong chơi. Bảy năm áo mẹ lên trời dung thân. Đất sâu cha mẹ an phần. Trần gian con cõng nợ nần nhân sinh.
07 Tháng Sáu 2013(Xem: 52842)
tham dự Ngô Quyền để có được những giây phút cảm động nhìn lại Thầy Cô cũ, bắt lấy từng bàn tay ôm từng kỷ niệm. Không thể? Và có thể... Biết đâu “ Ngô Quyền Vang Tiếng Gọi”
07 Tháng Sáu 2013(Xem: 40583)
Cùng nhau về họp mặt Ngô Quyền Như đã từ lâu thắm nợ duyên Trường vẫn lung linh màu lãng mạn Lớp còn rực rỡ sắc hồn nhiên
07 Tháng Sáu 2013(Xem: 36673)
Lá theo gió chạy ngang triền dốc nhỏ Nơi có nhiều đá cuội trắng tròn xinh Quần tụ bên nhau hàng hàng thạch thảo Đón lá ngu ngơ quay quắt một mình.
07 Tháng Sáu 2013(Xem: 46898)
Ai đó thơ thẩn thả hồn theo thơ: Bolsa nhớ nắng sân trường Vuốt xuôi tóc cấy mà thương người về.
07 Tháng Sáu 2013(Xem: 50888)
Thế giới đó có hiện hữu hay không cũng tùy niềm tin của mỗi người. Nếu tin thì bạn sẽ nhận được những tín hiệu siêu nhiên cho riêng bạn,
02 Tháng Sáu 2013(Xem: 37468)
Trường xưa cánh cổng khép chào. Thầy ơi, có biết ngày nào gặp đây? Tìm trong hơi ấm bàn tay. Ngô Quyền hội ngộ nắng say hương lòng.
30 Tháng Năm 2013(Xem: 82395)
Chia tay trong lưu luyến và chúc sức khỏe cho nhau để mong còn được thường gặp mặt Ngày hôm sau, trong lúc ngôi chờ lên máy bay về lại Canada, những hình ảnh thân quí ấy lạị hiện ra
30 Tháng Năm 2013(Xem: 39071)
Một thời vẫy vùng, anh mang tấm thẻ bài. Giờ chỉ còn đây: chiếc lắc đeo tay. Hai món vật vô tri đi theo số phận Nó cũng như em, bên anh hằng ngày.
30 Tháng Năm 2013(Xem: 38074)
Rừng núi quanh tôi bỗng chốc xanh rì Bằng lăng tím ngàn cây khoe sắc thắm. Tôi bỗng thấy một niềm vui sâu thẳm Ai dám bảo rằng bằng lăng tím không vui?
29 Tháng Năm 2013(Xem: 45341)
Bài Thơ Áo Trắng - Pham T. Xoàn - (thương tặng Khóa I - Tam C (TH Ngô Quyền Ngày xưa) - Hoa Bướm Ngày Xưa (Nhạc Nguyễn Hiền & Trúc Mai trình bày)
27 Tháng Năm 2013(Xem: 60126)
“Tin Vui Giữa Giờ Hy Vọng”, một cảm giác không ngờ được vẫn tưởng mình hoa mắt, tôi dùng tay lau nhẹ đôi tròng kính nhìn lại cho rõ và tự đọc cho mình nghe “ Thầy Lê Quý Thể CA ghi danh 1.
25 Tháng Năm 2013(Xem: 57779)
Bây giờ là tháng Năm, tháng của ngàn hoa thiên lý. Trông thấy hoa, tôi không còn bùi ngùi nhớ lại chuyện xưa và u hoài tiếc nuối một thời đã mất như trước nữa.
21 Tháng Năm 2013(Xem: 39824)
Bạn bè giờ người còn kẻ mất Gặp lại nhau quí giá vô cùng Nhắc nhở lại tuổi hồng ngọt mật Trường Ngô Quyền, mái ấm yêu thương.
20 Tháng Năm 2013(Xem: 41785)
em còn chờ gì, sau cơn gió giông? đời đã sang câu, đã chấm xuống dòng thôi kể tình yêu như trang sách cũ khép lại từ đây những mối mơ mòng!
20 Tháng Năm 2013(Xem: 42780)
Mời thưởng thức bài hát GẶP MẸ TRONG MƠ và các bài thơ về Mẹ. Youtube do Quỳnh Thư thực hiện
17 Tháng Năm 2013(Xem: 60313)
Trên đường về nhà, tôi tự khen mình là người biết làm bổn phận đối với đấng sinh thành. Thế nhưng đến khi được đọc một bài báo cũ viết về ông Ron Marshall,...
17 Tháng Năm 2013(Xem: 44373)
hãy đến bên anh, nhé em yêu! cùng ra sân bóng, những buổi chiều, nhà tranh là chiếc khung thành... súttt! hai trái tim vàng... lọt mục tiêu.
17 Tháng Năm 2013(Xem: 45479)
Nao nao lòng khi nhìn vào mắt em Cô bé Stiêng thoát ra từ vùng lũ Em ngác ngơ nhìn tưng bừng ánh điện Nhớ nghẹn ngào đêm xóm núi hoang vu
16 Tháng Năm 2013(Xem: 74507)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông. Hòa Âm : Tuấn Ngọc Ca Sĩ : Hương Giang
16 Tháng Năm 2013(Xem: 16688)
Nắng Hè gay gắt nôn nao Tim anh cháy bỏng từ bao năm rồi Tình anh leo núi leo đồi Còn em trên đỉnh em ngồi em mơ…
16 Tháng Năm 2013(Xem: 53288)
Bầu sữa mẹ, nuôi con khôn lớn Tháng năm dài, chồng chất ngất cao Vòng tay Mẹ bao la biển rộng Con lớn dần tuổi mộng trăng sao
11 Tháng Năm 2013(Xem: 47448)
Ngày xưa bên mẹ tập nghe chuông Mẹ bảo chuông ngân bài vô thường Nay tóc hai màu con mới hiểu Đời tan từng phiến tựa lời chuông.
11 Tháng Năm 2013(Xem: 78185)
... đã vì Tình Mẹ Thiêng Liêng mà nói lên tình cảm của người con với Mẹ để mãi mãi MẸ XỨNG ĐÁNG LÀ MỘT TƯỢNG ĐÀI ĐỂ NHỚ ĐỂ THƯƠNG trong lòng những người con hiếu thảo.
10 Tháng Năm 2013(Xem: 45798)
Mẹ bên con những tháng ngày Cho con hơi ấm gởi đầy tình thương Mẹ không về giữa ngày thường Đêm đêm con thấy trong sương Mẹ về.
10 Tháng Năm 2013(Xem: 57562)
Tôi mù mờ, không hiểu tại sao khi mất cha mẹ rồi tôi có cảm tưởng tựa hồ như mình là một thân cây đã bị chặt rời, không còn nơi nào để bám rễ trên mặt đất này.
08 Tháng Năm 2013(Xem: 44517)
Con gọi Me ơi! Trong giấc mơ Đầm đìa nước mắt, con bơ vơ Mênh mông, lạc lối, con tìm Mẹ Tiên cảnh nghìn thu Mẹ khuất mờ…
03 Tháng Năm 2013(Xem: 47043)
Nơi cuối giòng sông mùa thu tôi bỗng lạ Thoắt nhớ thoắt quên mà không hiểu vì đâu! Thì em biết đó, mùa thu nào chẳng thế Cũng lá vàng rơi, cũng gió lạnh nao nao.
03 Tháng Năm 2013(Xem: 54028)
thôi tất cả hãy xem là kỷ niệm* khi thuyền rời bến cũ, tàu ra đi.... phút chạnh lòng còn biết nói năng chi từ nay gọi ''cố nhân'' xin giã biệt!
03 Tháng Năm 2013(Xem: 53189)
Hai chị em cùng bay Vào ước mơ rạng rỡ Cuộc sống dù rất dài Nụ cười chờ phía trước
02 Tháng Năm 2013(Xem: 45828)
Tình yêu chớm nở ngày xưa ấy Cho đến bây giờ vẫn ngất ngây Để đêm chị ngủ hồn mộng mị Vương vấn nhịp tim tuổi xuân thì
01 Tháng Năm 2013(Xem: 57198)
em đã đến, từ miền viễn xứ ta gặp nhau trên đỉnh Bà Nà ánh mắt thay lời cho ngôn ngữ đất trời cao rộng ngát hương hoa
27 Tháng Tư 2013(Xem: 45126)
Tháng tư năm 75 tôi ngồi bên ruộng vắng, Con trâu Bầu ngơ ngác cũng lặng câm. Tôi mím môi dấu giọt lệ âm thầm. Đồng hoang phế, một con chim lạc tổ.
27 Tháng Tư 2013(Xem: 48555)
Anh muốn cuộc đời con gái được bình yên Không giống như em -phải bán thân lấy chồng xứ lạ Nơi xa xôi muôn ngàn bão tố Biết ngày nào sẽ trở lại nhà xưa?
27 Tháng Tư 2013(Xem: 65703)
Không phải là ngẫu nhiên ta rơi vào đời nhau, có phải không ? Cám ơn anh, món quà ưu ái thượng đế trao cho tôi, một người anh tôi tưởng không bao giờ có được...!
22 Tháng Tư 2013(Xem: 69716)
Lại thêm một lần nữa những người tài hoa của Thung Lũng Hoa Vàng đã thành công trong việc chế tạo ra một cái gì trông rất nhỏ bé đơn sơ mà lại có sức chứa kinh hồn vô tận
19 Tháng Tư 2013(Xem: 81669)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm , tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
19 Tháng Tư 2013(Xem: 90840)
Trong tầm mắt của tôi thì Tây Nguyên là một Amazon của Việt Nam thu nhỏ lại về mọi mặt. Về mặt lịch sử, nó là di sản của con người Tây Nguyên từ bao đời nay...
19 Tháng Tư 2013(Xem: 77363)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
19 Tháng Tư 2013(Xem: 74158)
Trái tim má như hoa sen ấm áp, hương sen tỏa ra thơm ngát, dịu dàng. Người mẹ nhà quê xấu xí nghèo nàn của con là một bến bờ yên bình cho những con tim thiếu thốn tình thương trú ngụ.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 50036)
Khắp năm Châu, chúng cùng ta rung rủi Quê hương ơi! Giờ thăm thẳm mù khơi? Chỉ mong sao hết vật đổi, sao dời Ngày mai tới, quê hương đầy nắng ấm...
13 Tháng Tư 2013(Xem: 61671)
Lẽ ra chúng ta đừng gặp lại nhau. để anh mãi là hình ảnh tuyệt vời trong em. như thuở ban đầu. để em đừng tuyệt vọng.
13 Tháng Tư 2013(Xem: 53691)
Sài gòn sống mãi trong ta… Viễn Đông hòn ngọc bây giờ còn đâu? Nét xưa giờ đã phai màu Sài gòn nay đã biển dâu ngậm ngùi.
13 Tháng Tư 2013(Xem: 54920)
Thưa Thầy! Con học chữ KHÔNG Thấy không mà có nên lòng chưa an Nhìn qua thế sự đa đoan Đôi khi là có, nhiều lần lại không
12 Tháng Tư 2013(Xem: 76811)
Đến với các “cụ” học trò Bê Bốn lần này có cô Đinh Thị Hòa, cô Khương Thị Bàn và các Thầy: Lâm Tấn Văn, Đinh Hữu Quyến, Nguyễn Văn Có.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 85958)
Tựa Đề: DƯỚI BÓNG ĐIÊU LINH Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông. Hòa Âm : Tuấn Ngọc. Ca Sĩ : Hương Giang
06 Tháng Tư 2013(Xem: 70210)
Đọc xong tập sách mỏng, gấp sách lại, tôi cảm thấy một cái gì nhẹ nhõm len vào tâm hồn. qua những dòng tâm bút của một cô gái trẻ..
06 Tháng Tư 2013(Xem: 71547)
Quãng đường đó có lẽ là con đường đạo nhiệm mầu mà chúng tôi đang lần đi giữa đêm hoang vu không bờ bến của kiếp nhân sinh.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 56038)
lần đó, cuối cùng thấy dáng cô! tôi đi lang bạt, kiếp giang hồ, vài lần ngang dọc, tim rỉ máu, sao giọt nhỏ đầu, vẫn chửa khô?
05 Tháng Tư 2013(Xem: 54720)
Chỉ một bàn tay với, Mà xa cách muôn trùng! Sắt máu nào cấm được, Tình chúng ta thủy chung!
05 Tháng Tư 2013(Xem: 50536)
Ta đã mất Sài gòn yêu thuở trước Ngày trở về mang thăm thẳm niềm đau Bao đắng cay, chất chứa trái tim sầu Ta đã mất Sài gòn xưa thật sự
30 Tháng Ba 2013(Xem: 53495)
Mùa XUÂN thức dậy Ra thăm nụ hồng Giọt sương vừa đọng Trên rèm mi cong Long lanh... long lanh... Muôn ngàn giọt nắng Hôn lên trên mắt... trên làn môi em...
30 Tháng Ba 2013(Xem: 84364)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MÂY XƯA- Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Quỳnh Dao
29 Tháng Ba 2013(Xem: 95988)
Chắc chắn và không thể chối cãi được sự có mặt trong Hoàng Cung của Bà đã thay đổi bộ mặt Hoàng Cung. Nhưng điều quan trọng hơn cả, Bà trở thành biểu tượng, mẫu hình lý tưởng ...
28 Tháng Ba 2013(Xem: 71629)
Tôi giơ tay hứng lấy chiếc lá vàng nhỏ bé, chao đảo lượn lờ rớt vào lòng bàn tay tôi, ôi mong manh, ôi tội nghiệp, ôi tàn tạ như cuộc đời mẹ yêu dấu của tôi.
28 Tháng Ba 2013(Xem: 57575)
Em cứ yêu và em cứ nhớ Cứ thẫn thờ, thơ thẩn làm thơ Cứ chìm trong ngày tháng mộng mơ Cứ bối rối, như ngày mới lớn
22 Tháng Ba 2013(Xem: 103046)
Phạm Duy là một con người, như mọi người. Ông đã sống tận cùng đời sống của ông, ông đã hiến tận cùng những gì ông có trong trái tim ông và thân xác ông.
22 Tháng Ba 2013(Xem: 56648)
Đêm thao thức giữa sao trời rạng rỡ, Nghe mẹ trở mình ru khẽ tiếng à ơi. Mẹ vẫn ru tôi từ nhỏ đến muôn đời, Bên song cửa, vạn sao trời rạn vỡ.
22 Tháng Ba 2013(Xem: 55894)
Dậy đi mẹ, mây bay ngoài khung cửa Trời vẫn xanh, chim đang hót ngoài vườn Thiếu bóng mẹ đời con cô quạnh quá Bao tuổi đời, con vẫn sợ mồ côi.
21 Tháng Ba 2013(Xem: 100921)
Cầm chắc lá thư trong tay tui đứng đợi mà sao hai cái chưn có cảm giác run lên từng chập. Chỉ còn độ mươi gốc cây nữa là em sẽ ngang qua. Tui dựa vô gốc cây đứng thở dốc mà chờ.
16 Tháng Ba 2013(Xem: 99235)
Với chín mươi năm cuộc đời cô còn hai mươi bảy lần sinh nhật, chúng tôi lại còn dịp tham dự mừng năm mươi lăm năm và sáu mươi năm ngày cưới của cô; để còn được nghe bản nhạc “THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM''
16 Tháng Ba 2013(Xem: 58113)
Chánh điện - mùi hương thoang thoảng bay Hôm nay lễ Mẹ một trăm ngày Êm đềm tiếng mõ - dòng châu xót Nhè nhẹ lời kinh - giọt lệ cay...
15 Tháng Ba 2013(Xem: 81291)
Sáng nay bừng mắt dậy, con nhớ ra mình đã mất ba hơn mười lăm năm nay rồi, chỉ như mới hôm qua thôi, vết thương vẫn còn tươi rói, chảy những giọt máu lớn dồn dập. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi ngoai?
09 Tháng Ba 2013(Xem: 117586)
Bài viết của Bảo Trần đã khắc họa khá rõ nét chân dung nhân hậu của bác Lê Văn Nhơn, một “thần tượng” luôn luôn cận kề bên cạnh cuộc đời con cháu.
09 Tháng Ba 2013(Xem: 102691)
Nghe con hỏi một lần nữa rằng bố muốn biến đi đâu với máy thời gian, tôi càng trầm tư, không ngờ câu trả lời khó hơn tôi tưởng. Ði đâu bây giờ?
08 Tháng Ba 2013(Xem: 63415)
quê mình đây, chất phác đơn sơ vẫn thủy chung thương nhớ đợi chờ vẫn ấm tình yêu vòng tay Mẹ vẫn bao dung như tự bao giờ….
08 Tháng Ba 2013(Xem: 65488)
Vạn sương mai đón bình minh, Biết bao ong bướm tâm tình đón đưa, Cỏ non hương thảo có thừa, Không bằng chỉ một mẹ ta trên đời
08 Tháng Ba 2013(Xem: 97517)
Thời Thơ Dại cũng đến, qua đi, để lại những kỷ niệm hay dấu khắc khó phai mờ, và nhiều khi nó trở thành những vết sẹo mà thời gian hay thuốc men không thể xóa!
07 Tháng Ba 2013(Xem: 85123)
Mưa Thu tí tách ngoài hiên, trời mùa Thu San Jose vun trọn nỗi nhớ. Mùa Thu nơi đó có em dõi mắt ra ngoài khung cửa sổ trông ngóng tin anh?
02 Tháng Ba 2013(Xem: 102450)
Gặp lại Đức Ông sau chuyến "công tác" nóng bỏng, các thuộc hạ đều vui mừng hớn hở vì biết nơi trái đất này vừa thoát khỏi một tai họa kinh hoàng!!!
01 Tháng Ba 2013(Xem: 56383)
Anh ạ, Xuân về nơi xứ lạnh Tuyết trắng chập chùng thay sắc mai Cúi mặt... lau nhanh dòng nước mắt Ngậm ngùi, thương tiếc... nét Xuân phai...
01 Tháng Ba 2013(Xem: 54811)
Thời gian trôi qua pha sương màu tóc Những cô bé giờ trôi dạt nơi đâu Nhắc kỷ niệm xưa chắc là sẽ khóc Mơ một ngày sẽ ngồi lại bên nhau.
01 Tháng Ba 2013(Xem: 51545)
Tiễn mùa Đông, đón nắng Xuân. Vòng xoay vũ trụ bao lần đón đưa. Đêm tàn lịm ánh sao thưa. Sáng lên ngọn lửa giao mùa tình yêu.
28 Tháng Hai 2013(Xem: 63032)
Xin mời thưởng thức những chậu Thủy Tiên mùa Xuân Quý Tỵ của cô Thu Lê
27 Tháng Hai 2013(Xem: 61392)
Trăng mười mấy... Vẫn là trăng thuở ấy Thuở hai mươi rực rỡ mối tình đầu Lúc thẹn thùng e ấp gởi trao Chẳng nghi ngại trái tim nào thay đổi