Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng Mai Đạt - Ở MỘT NƠI KHÔNG CÓ TẾT

22 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 34686)
Hoàng Mai Đạt - Ở MỘT NƠI KHÔNG CÓ TẾT


Ở Một Nơi Không Có Tết


Hoàng Mai Đạt


o_mot_noi_noi_0_co_tet-large

Một buổi sáng sương mù ở trung tâm khu phố Little Saigon, Quận Cam. (Photo by HMĐ)


 

Càng về đêm, những lớp sương mù càng dầy đặc hơn. Nam California ít khi có sương mù. Vậy mà đêm 31 tháng Chạp hôm ấy, đường Bolsa ở góc Magnolia chỉ có những tia đèn mờ ảo từ mấy chiếc xe lăn thật chậm, không chói lọi với rừng ánh sáng từ những bóng đèn vàng hoặc đỏ nối đuôi trên các dòng xe hối hả trôi qua khu phố Little Saigon. Tôi rẽ tay lái ở góc đường đó, phóng về hướng biển với lòng nôn nao khôn tả, bất chấp tai nạn có thể xảy ra. Tôi lèo lách giữa những chiếc xe phải rà thắng trong sự cẩn thận, lao xe trong màn sương mù đang trôi cuồn cuộn từ đại dương vào đất liền. Tôi lái xe nhanh vì sợ đến trễ, không kịp giờ thăm em trong một dưỡng viện dành cho người lâm bệnh hiểm nghèo.Hơn một tuần trước, tôi từng đạp ga trên chiếc Honda để chạy theo xe cứu thương đến bệnh viện Fountain Valley. Ðêm hôm ấy em tôi bị tai biến mạch máu não, tê liệt nửa người bên phải. Bước vào căn phòng tối trong một khu mobile home, tôi đau lòng khi thấy đứa em thân thương mấy chục năm trước nay là một ông trung niên đang nằm bất động trên sàn nhà, đưa một tay quơ với trong không khí như mong nắm lại sự sống. Tôi nắm tay em trong lúc chờ các nhân viên cấp cứu đến giúp. Ðợi đến sau nửa đêm tôi mới rời bệnh viện để về nhà, thầm cầu nguyện cho em thoát bàn tay của tử thần.

Em thoát lần này, nhưng mà thân thể bị nhiều vết cào cấu trong cơn vật lộn trước móng vuốt của định mệnh để sống còn. Bác sĩ nói rằng ngoại trừ buồng phổi, hầu hết các bộ phận khác đều nát bét, hư hỏng tận cùng. Gan, bao tử, tim, thận – mà nhất là thận – đã đến giai đoạn gần như vô phương cứu chữa. Ðêm Giáng Sinh trôi qua với em tôi nằm gần như bất động trong một phòng bệnh, miệng không thể nói mà ánh mắt có lúc như giận dữ với số phận. Ðến chiều 30 tháng Chạp, họ chở em tới một dưỡng viện có y tá chăm sóc. Tôi đến thăm em đêm hôm ấy sau giờ làm việc.

Chiều hôm 31, tôi rời tòa soạn lúc 7 giờ rưỡi, mong đến dưỡng viện kịp thời trước 8 giờ, giờ đóng cửa. Mặc dù từng có kinh nghiệm lái xe trong giông tố và trong mưa tuyết, tôi vẫn thầm lo trong lúc lướt nhanh về hướng dưỡng viện. Sương mù quá dày, không cho tôi thấy xa hơn vài chục bước ở trước mặt. Vậy mà tôi vẫn chạy với tốc độ nhanh gấp mấy lần so với những chiếc xe bị tôi qua mặt. Ðến khi dừng xe trong bãi đậu và bước ra ngoài, tôi lại chùn bước, e rằng em không muốn thấy tôi.

Lần cuối cùng mà anh em chúng tôi còn hòa thuận với nhau có lẽ đã hơn 20 năm trước, mà cũng có thể là đã quá 30 năm, ngày chúng tôi mới đến Mỹ. Giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra những giây phút hạnh phúc nhất của hai anh em là những dịp chơi banh football với mấy đứa bạn Mỹ ở Rillton, một thị trấn nằm trên đồi ở miền tây tiểu bang Pennsylvania.

Trong mấy năm đầu mới tị nạn tại Mỹ, tham dự môn thể thao football là cơ hội cho anh em chúng tôi hòa nhập với đời sống của người địa phương. Hai anh em đều được người láng giềng trợ giúp để gia nhập một đội thiếu niên ở Rillton. Em tôi khỏe mạnh hơn anh, có tài ném banh bầu dục nên được giao vai trò quarterback. Tôi gầy ốm, chạy nhanh, giữ được một chân receiver để chụp banh. Mùa đấu năm ấy em tôi ném được nhiều cú tuyệt, khiến cả xóm reo hò trong những trận đấu với các đội thiếu niên khác. Phần tôi, thỉnh thoảng tôi cũng chụp được vài trái ngoạn mục ở cuối sân nhờ chạy nhanh hơn mấy đứa Mỹ mập ù.

Mùa thu thời niên thiếu ấy qua mau. Anh em chúng tôi rời Rillton theo việc làm của mẹ đến một xóm lao động ở thành phố Pittsburgh. Xóm này không có sân banh, đường chật chội, đông xe, thiếu chỗ chơi cho trẻ em. Thỉnh thoảng hai anh em lần xuống một bãi đất trống gần một xưởng thép bị đóng cửa trong cơn suy thoái kinh tế vào cuối thập niên 1970. Bên dưới một cây cầu bắc ngang sông, em ném banh và tôi chạy chụp banh hàng giờ không biết mệt. Có khi chơi trong đêm tối, có lúc trong ngày bão tuyết, có khi trong một trưa mùa đông lạnh dưới 0 độ Farenheit, chỉ hai anh em với một trái banh xoáy trên không trung. Em ném mỗi lúc một mạnh, tôi phải chạy nhanh và xa hơn để chụp bắt, tạm quên những phiền não đang bủa vây trong đời sống của chúng tôi. Mỗi khi thấy tôi bắt được trái banh mà em ném vào những nơi hiểm hóc, giữa mấy chiếc xe đậu dưới chân cầu hoặc sát tường rào của xưởng, em đưa hai tay như ăn mừng một chiến thắng giữa thao trường với tiếng reo hò của hàng vạn người.

Ngày tôi bước vào đại học cũng là ngày những tiếng reo vui lắng xuống và tan biến vào trong quá khứ. Tình thân giữa hai anh em trôi xa dần như những đám bèo bị đánh vỡ giữa sông, mỗi đứa đến một bến bờ xa lạ. Cả hai đều mang những nỗi hoài nghi về mọi giá trị trong cuộc sống, tinh thần cũng như vật chất. Thế nhưng mỗi đứa hướng về một nơi. Tôi phấn đấu để tìm cái đẹp bên trên cuộc sống của đời thường, em lún dần trong thế giới của bạo động. Tôi cố gắng đóng góp cho đời, em thách thức định mệnh với lối sống ngoài vòng xã hội, bất chấp thành kiến. Trong hơn hai thập niên xa cách, thỉnh thoảng tôi nhận được những cú điện thoại vào giữa đêm khuya khoắt, để rồi sau đó phải tìm đường đến một sở cảnh sát hoặc một nhà thương để đưa em về một nơi nào đó mà em đang tạm trú. Có khi những cú điện thoại đến từ một tiểu bang xa, có khi rất gần, ngay tại khu phố Little Saigon này.

Tôi chùn chân trước khi bước vào dưỡng viện vì nhớ tới ánh mắt hận đời của em mà tôi từng thấy trong những lần thăm em trong bệnh viện. Trong ánh mắt đó cũng có sự đớn đau trước số phận khắc nghiệt giáng xuống một tuổi thơ bị bứng ra khỏi quê hương và không thể bám rễ ở mảnh đất mới.

Chỉ còn mười phút trước giờ đóng cửa, tôi nhất quyết bước vào để thăm em, cầm theo một cuốn sách nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Bước trong hành lang qua những phòng có những người nằm ngủ thiêm thiếp tưởng chừng như đang hấp hối, tôi chợt nghe có lời chúc mừng năm mới xuất phát từ một máy truyền hình. Lời cầu chúc tươi vui đó tan biến trong khoảng không của khổ đau mà tôi cảm nhận từ những thân xác đang nằm liệt trên giường. Ngay cả những người làm việc trong dưỡng viện này cũng ít cười, ít nói, chỉ yên lặng làm phận sự quen thuộc của một y tá, một điều dưỡng viên hoặc một thư ký.

Căn phòng có ba giường, một bệnh nhân. Em nằm ở giường giữa, đang mê man ở một thế giới khác. Cạnh giường là bình đựng chất dinh dưỡng được truyền vào cơ thể của em. “Ðó là thức ăn cho ông ấy,” một y tá nói cho tôi biết.

Nhìn thân hình hốc hác, toát mùi bệnh, tôi càng thương xót em. Sức khỏe của em sẽ yếu hơn vì mỗi tuần em cần được lọc thận ba lần. Bà y tá nói nhỏ điều đó với ánh mắt lo ngại dành cho tôi. Phòng chỉ có một chiếc ghế xếp cất trong góc. Tôi mang ghế ra ngồi sát bên giường, nói thì thầm những lời an ủi tưởng chừng như em đang lắng nghe. Lần giở cuốn sách nhỏ cầm trong tay nãy giờ, tôi lâm râm đọc Kinh Cứu Khổ cho em nghe. Từ một khởi đầu giống nhau mấy chục năm trước, chúng tôi đã đi hai hướng khác xa. Chúng tôi từng hoài nghi những niềm tin tôn giáo, cho đó chỉ là những thói quen mê tín. Thế nhưng từ khởi điểm đó, em xem thường cuộc đời, luôn tìm những khiếm khuyết trong cuộc sống. Còn tôi, từ những ngờ vực, tôi cất công đi tìm một ý nghĩa cao quí hơn trong cuộc sống hàng ngày.

Trong năm phút cuối trước giờ đóng cửa, có lúc tôi ngưng đọc kinh, ngậm ngùi quan sát một cánh tay vạm vỡ từng ném banh cho tôi chụp nay nằm bất động, mang những vết bầm của thuốc và bệnh tật. Tôi không chắc những lời kinh sẽ cứu em, nhưng tôi biết đó là những gì mà tôi có thể làm cho em trong giây phút này. Có lẽ lời kinh sẽ cứu tôi hơn là cứu em. Những mối bận tâm trong đời thường tan biến khi tôi cất lời cầu nguyện. Tôi có thể mất hàng giờ để lo lắng về tiền nhà, về công việc, về những chuyện linh tinh ở sở làm. Thế nhưng lời kinh nhắc tôi nhớ giây phút dành cho em mới là điều quan trọng nhất trong lúc này.

Em vẫn không mở mắt lúc tôi xếp lại ghế và rời phòng. Bước trong hành lang của dưỡng viện, một lần nữa tôi nghe những lời chúc mừng năm mới phát ra từ một máy truyền hình. Nhìn vào phòng, tôi thấy một bà cụ datrắng đang ngủ gục trên xe lăn trước màn ảnh truyền hình. Tôi nói nhỏ một lời cầu nguyện cho bà, xong bước ra cửa mà không dám nhìn lại, sợ yếu lòng trước những cảnh khổ của kiếp người mà tôi không thể nào hiểu được.

Sương mù trắng đục vẫn phủ kín khu phố Bolsa khi tôi chạy ngang với tốc độ thật chậm. Về đến nhà, tôi ngồi lại trong xe và quan sát cây sung ở trước sân. Thân cây lớn hơn một vòng tay ôm, có lẽ từng nẩy mầm hơn một trăm năm trước. Những chiếc lá màu nâu úa của một loại sung California có hình dạng giống lá phong đã rơi rụng gần hết. Từ ngày dọn về căn nhà này, vào mỗi đầu Mùa Xuân tôi đều chờ xem những nhánh cây khô bắt đầu nảy mầm xanh. Lần nào cũng vậy, tôi đều nhận thấy có sự kỳ diệu ở những mầm xanh non, vui mừng trong cơn hội ngộ với niềm tin ở sự sống sau một Mùa Ðông chết lặng.

Mùa xuân sẽ trở về với cỏ cây. Những gì giúp cho cây sung trước nhà nẩy lộc cũng sẽ mang đến niềm sống cho tôi. Tôi biết vậy, mà sao lòng vẫn bùi ngùi trong đêm Giao Thừa, thương cho một kiếp người phải nương tựa vào lời kinh, lần đường trong sương mù.


Hoàng Mai Đạt

(Nguồn: hoangmaidat.wordpress.com)

28 Tháng Chín 2012(Xem: 117387)
Đa tình bệnh của ngàn xưa Thu nghiêng từ thủa đong đưa lá vàng Bên em mai mốt thu tàn Lại về sương tuyết phủ phàng gió đông
28 Tháng Chín 2012(Xem: 162138)
Ngày rời Biên Hòa tôi chỉ là một con bé ngây thơ, lứa tuổi đẹp nhất đời người. Ngày trở về tôi đã là người đàn bà đứng tuổi đầu hai màu tóc, ...
28 Tháng Chín 2012(Xem: 111212)
Xin mến tặng tất cả người Ngô Quyền một nồi cháo cóc tình thơ ngày buồn.
25 Tháng Chín 2012(Xem: 171103)
Thời gian khắc nghiệt đủ cho hai mái tóc xanh đã muối tiêu cả rồi... Ôi mối tình đầu của ta...!
22 Tháng Chín 2012(Xem: 115217)
Lá sớm thay màu gợi nhớ thương Mùa Thu hoa Cúc nở bên đường Đồi hoang dạo bước tâm xao xuyến Suối vắng dừng chân dạ vấn vương
21 Tháng Chín 2012(Xem: 113585)
Khi tôi nhìn bức hình hai cha con đang ngủ. Trong lòng tôi một cảm xúc dâng trào. Một kiểu nằm, hai gương mặt giống nhau. Sự yên tịnh, an bình thanh thoát
21 Tháng Chín 2012(Xem: 121143)
Con tim bé nhỏ của tôi ơi Nhịp nhàng cứ đập mãi không thôi Kỷ niệm theo cùng dòng máu đỏ Vương vấn trong tôi cả đời người.
21 Tháng Chín 2012(Xem: 133703)
Vui lên, những bạn bè thân. Ngày mai, còn biết có lần gặp nhau....
18 Tháng Chín 2012(Xem: 128886)
Chia em nửa ánh Trăng Thu Chia em chút gió vi vu bầu trời Thổi làn tóc xõa buông lơi Em tôi hóng gió ngồi chơi bên thềm
15 Tháng Chín 2012(Xem: 168909)
Nhạc và lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Cao Ngọc Dung – Ca sĩ Quốc An
14 Tháng Chín 2012(Xem: 132498)
Gió Thu thổi nhẹ lá vàng rơi Em nhớ mùa Thu buổi học vui Nhớ quá hàng cây vàng trước ngõ Bóng anh thấp thoáng dưới chân đồi
14 Tháng Chín 2012(Xem: 120533)
Hãy tiêu diêu chốn vĩnh hằng cô nhé Thật an bình trong nắng gió thiên thu Bao hoài niệm miên man thôi yên ngủ Giấc thụy du cõi xa khuất muôn trùng.
13 Tháng Chín 2012(Xem: 129751)
Mùa thu đã về rồi em. Ôm trăng anh ngủ trên miền tương tư. Ru người tỉnh giấc mộng du. Để nghe tiếng hát đau từ trái tim.
12 Tháng Chín 2012(Xem: 122259)
Trăng vẫn là em trên bầu trời miên viễn Nhưng là của tôi dưới dòng sông bất tận Mặn mà em khoác vầng trăng Sông tôi ôm bóng chị Hằng rụng rơi
10 Tháng Chín 2012(Xem: 135096)
Xin anh hãy, nắm tay em thật chặt, Đừng buông ra, đừng rượt đuổi theo ai, Em sẽ bám vào đời anh mãi mãi, Dẫu cuộc tình này mật đắng với chua cay.
09 Tháng Chín 2012(Xem: 133323)
Vu Lan nhớ Mẹ vô vàn, Nguyện cầu Mẹ tới Niết Bàn vô ưu. Mưa rằm tháng bảy hắt hiu, Đi chùa lễ Phật cầu siêu vong hồn.
07 Tháng Chín 2012(Xem: 160111)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi.
07 Tháng Chín 2012(Xem: 170466)
Sáng tác và trình bày : NGÔ CÀN CHIẾU.... Nằm bên bờ biển vắng Đong đưa nhịp sóng vỗ về Dáng ai như rất nhẹ Về theo một bóng trăng thề
05 Tháng Chín 2012(Xem: 109245)
Soi gương ngắm vạt áo hồng Áo ơi ai ngắm phải lòng cùng ta Vấn vương kỷ niệm đã qua Vòng tay siết chặt tình ta với người
03 Tháng Chín 2012(Xem: 144437)
Nhân dịp giỗ đầu của Hà Bích Loan, tôi xin thắp nén tâm hương gửi đến bạn hiền, cũng là một người thầy tận tâm, người bạn thâm giao học rộng hiểu nhiều, hết lòng với bạn bè...
31 Tháng Tám 2012(Xem: 124382)
Mừng ngày đại lễ Vu Lan. Vào chùa khấn nguyện độ đàn cầu kinh. Nghe lời Phật dạy hiền minh. Cầu mong xóa những tội tình khổ đau.
29 Tháng Tám 2012(Xem: 135388)
Đây là một bài thơ Tuyết Mai viết dở dang trong lúc đang bệnh và gửi cho người anh kết nghĩa là Đinh Quang Bình nhờ anh viết tiếp dùm.
27 Tháng Tám 2012(Xem: 126824)
Thắm thoát thu nay đến giỗ rồi Ba Năm hiu hắt lặng lờ trôi Âm dương cách biệt buồn khôn xiết Trần thế xa rời nhớ chẳng nguôi
24 Tháng Tám 2012(Xem: 184211)
Thơ : Hà Thu Thủy Nhạc : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải. Ca Sĩ : Thanh Duyên
23 Tháng Tám 2012(Xem: 145725)
Mùa Vu Lan năm nay, tôi không nói về Mẹ. Tôi nghĩ về cô giáo Tiểu Học của tôi. Một bà mẹ đẹp nhất tôi từng chứng kiến.
18 Tháng Tám 2012(Xem: 146011)
Tôi phải bước ra rồi… nhưng cửa ngõ thiên đường tôi không đóng… tôi chỉ khẽ tay khép cửa thiên đường … Thương tặng tất cả những người hiện diện trong tuổi thơ tôi.
15 Tháng Tám 2012(Xem: 131206)
Hạ buồn nắng nóng như thiêu, Bão giông, lốc xoáy, tiêu điều về đây. Chu du sơn thủy trời mây, Nghe tin "Em" mất cỏ cây u sầu.
14 Tháng Tám 2012(Xem: 36705)
Xa quê lang bạt lâu ngày óc tim vật vờ, vụn vỡ. Những tưởng tâm tư lãng mạng của một thuở học trò thơ dại đã chìm sâu trong vực tối cuộc đời nhưng tấm hình dưới đây đã giúp cho tui thấy lại vạt nắng trên sông Đồng...
08 Tháng Tám 2012(Xem: 177126)
Thảng thốt, nhìn khá lâu vào mắt anh, tôi chợt thấy lại những ngày thật xa, cũ… những ngày cùng anh và đám học trò tập múa, hát cho các tiết mục văn nghệ của trường trong các dịp lễ …
07 Tháng Tám 2012(Xem: 152534)
Hôm nay đúng là một tháng kể từ ngày Mai vĩnh viễn ra đi. Cứ tưởng rằng niềm thương tiếc sẽ dần dần phôi pha theo ngày tháng nhưng không hiểu sao...
05 Tháng Tám 2012(Xem: 128993)
Ngày nay con trẻ yên bề Nhưng cha và Mẹ đã về bồng lai Nghìn Thu vĩnh biệt Thiên Thai Vu Lan về đến, biết ai báo đền?
04 Tháng Tám 2012(Xem: 131427)
Bạn cứ khóc đi, cho vơi niềm đơn độc Vì mẹ hiền là cả một trời thơ Ngay đến khi tóc bạn đã bạc phơ Vẫn khao khát vòng tay ôm của mẹ.
02 Tháng Tám 2012(Xem: 154618)
Có một lúc nào đó trong thời thơ dại, bạn tôi mơ trở thành vận động viên thể dục (gymnastics Olympian ) đi dự thi đại hội thể thao của thế giới được tổ chức mỗi bốn năm.
31 Tháng Bảy 2012(Xem: 131592)
Đã bốn mươi mùa nắng hồng phượng đỏ Lưu bút ngày xanh nét chữ học trò Bao lời thương hẹn hò dần hoen ố Theo sóng đời trôi nổi cuối trời xa.
28 Tháng Bảy 2012(Xem: 125409)
Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn Trên đường đời Mẹ bao lần vấp ngã Có bao giờ con hỏi “ Mẹ đau không”?
27 Tháng Bảy 2012(Xem: 164283)
Nhưng nói chung, ngồi chuyện ăn uống cẩn thẩn, tập thể dục hàng ngày, chúng ta cần giữ được cho tinh thần thoải mái, ít lo phiền, biết nghỉ ngơi, biết đủ, là thấy mình đi trên con đường tới hạnh phúc.
25 Tháng Bảy 2012(Xem: 127769)
nay em, mai tôi bỏ sân trường trơ trọi nơi quê người hàng phượng vĩ trổ đoá sầu đông có ai trả lời giùm tôi một câu hỏi sao chiều nay buồn tím ngắt cả rừng thông ?
20 Tháng Bảy 2012(Xem: 122971)
Đi xa vẫn nhớ đất quê. Nhớ thương con cháu, nhớ về người thân. Để cho sáng mắt rộng tầm. Chắp tay chào bạn hẹn lần gặp sau.
20 Tháng Bảy 2012(Xem: 39253)
Hè sang, Phượng thắm đầy cành, Thày xưa, bạn cũ họp hành hoan ca. Dù cho cách trở bao xa, Bây giờ gặp lại thiết tha tình nồng.
20 Tháng Bảy 2012(Xem: 163160)
Thơ : Hà Thu Thủy Nhạc : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Thúy An
20 Tháng Bảy 2012(Xem: 162713)
Tôi bỗng dưng nghe mắt mình ngận nước, tôi muốn khóc khi vừa chợt nghĩ đến chị tôi, một người chị của nhà bên cạnh, của tuổi thơ tôi.. Chị tôi vừa mới qua đời!
19 Tháng Bảy 2012(Xem: 30399)
... Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
19 Tháng Bảy 2012(Xem: 32804)
Nguyễn văn Hải không ngăn đươc cảm xúc trước tình cảm của Thầy Trò Ngô Quyền và Thầy Trần Quang Hóa đã khóc, khóc như tìm lại được quê hương...
13 Tháng Bảy 2012(Xem: 180648)
Một lần nữa xin cám ơn Buổi Họp Mặt Truyền Thống Ái Hữu Ngô Quyền Biên Hòa đã cho tôi cơ hội hiếm có trong đời, được gặp lại Thầy Cô, Bạn Bè...Thật như một giấc mơ...
13 Tháng Bảy 2012(Xem: 141667)
....em sẽ tiếp nhận được ánh sáng từ bi rực rỡ từ Nguồn Sáng Vô Lượng của Đức Phật A Di Đà để thăng hoa và an trú thiên thu nơi miền đất Tịnh Lành.
13 Tháng Bảy 2012(Xem: 121404)
Hội ngộ trùng phùng, San Jose dậy nắng. Rộn rã tìm về, khách đến tứ phương. Bao người trong tim, ngập đầy kỷ niệm. Nhớ về trường xưa. Bóng dáng Ngô quyền.
12 Tháng Bảy 2012(Xem: 158501)
Gần 200 chs NQ (trong số 230 khách mời) đã về miền Bắc CA dự họp mặt truyền thống lần 11 ở San Jose, California.
11 Tháng Bảy 2012(Xem: 124285)
Một lần thôi để đi xa. Sinh cười, tử khóc cũng là luật chơi. Nén hương thơm thắp cho đời. Ghi vào bia mộ cho người ngàn sau.
10 Tháng Bảy 2012(Xem: 126127)
Xin dành giây phút bên thành giếng Gọi nước về cho nước lại đầy Thắp một nén hương chờ đưa tiễn Gởi linh hồn Võ Thị Tuyết Mai!
07 Tháng Bảy 2012(Xem: 120534)
Thương tiếc người em trong ngậm ngùi Thâm tâm an lạc nhé em ơi! Niết Bàn đón buớc chân em tới Gửi nén trầm hương tặng Tuyết Mai
06 Tháng Bảy 2012(Xem: 126507)
Thôi nhé, em về cõi bình an Utah mây phủ kín mênh mang GỬI EM SỢI TÓC TÌNH YÊU cũ Không khóc mà sao mắt lệ tràn!
06 Tháng Bảy 2012(Xem: 115959)
Bàn tay dựng mái nhà chung. Mai sau nắng đẹp ngập đường tương lai. Trường xưa đang ngóng trông ai. Ngô Quyền rộng mở vòng tay đợi chờ.
04 Tháng Bảy 2012(Xem: 120329)
Thung Lũng Hoa Vàng hẹn tới đây Thầy Cô bạn hữu đến sum vầy Năm châu bốn bể về đông đủ Chén rượu mừng vui rót thật đầy
04 Tháng Bảy 2012(Xem: 118117)
- Chào mừng Đại Hội CHS-NQ Mùa Hè 2012 tại San Jose-USA - Riêng tặng Nữ Họa Sỹ HẠNH PHẠM, CHS-NQ @ Australia
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 115581)
Ngô Quyền hội ngộ trùng dương. Để dòng máu nóng chung đường về tim. Bôn ba khắp nẻo mọi miền. Trùng hoan họp mặt còn tìm đến nhau.
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 121911)
(Mến gửi các em Tư-Cấp, Hạnh-Hội, Liên-Tiến, Ngọc... để nhớ buổi chiều gặp gỡ ở Seattle 24/6/2012 ) (Thân tặng cựu học sinh Ngô Quyền)
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 116807)
Thân kính tặng Thầy, Cô cùng các bạn Ngô Quyền nhân ngày Họp Mặt mùa Hè 2012 tại San José
28 Tháng Sáu 2012(Xem: 159259)
Đến các bạn 1A2 năm xưa (1968): Đỗ Cao Thông (Pháp) , Nguyễn Thị Sang (Thụy Sĩ) , Nguyễn Thị Kim Hoàng (Đức) , Trần Thị Kim Ngân (Canada) , Trương Thị Liên (Úc) , Nguyễn Kim Phố (Đức)
21 Tháng Sáu 2012(Xem: 164325)
Bà cầm "Cẩm Nang Kontum" ngần ngừ một chốc rồi đưa vào lò, nhưng kịp rút lại. Bà do dự... hồi lâu rồi cất vào hồ sơ cá nhân của mình để mang qua Mỹ. Vẫn còn vương tơ! Hành trang của mẹ tôi đó, nhẹ như tơ trời nhưng cũng nặng ngàn cân.
21 Tháng Sáu 2012(Xem: 122620)
Em đã ngút ngàn xa xôi... Vòng tay buông xuôi... rã rời... Mỏi mòn chờ trong vô vọng... CÒN ĐÓ NGẬM NGÙI... mà thôi!
21 Tháng Sáu 2012(Xem: 231449)
Gia Phả Hướng Đạo Sinh Biên Hòa - mà cụ thể là cựu HĐS của hai đơn vị “anh em ruột thịt ” Trấn Biên và Bửu Long - đã có hơn hai trăm anh chị em “Tung cánh chim tìm về tổ ấm…” rồi.
19 Tháng Sáu 2012(Xem: 112817)
Ba ngồi lặng yên một nét đăm chiêu Chắc nhớ lại một thời làm cầu thủ Giờ có lẽ Ba đã “lên công về thở” Nên Má chê đủ điều cầu thủ đá banh
18 Tháng Sáu 2012(Xem: 21469)
Tình bạn là như thế đó. Nhất là tình bạn chung trường, chung lớp của Trung Học Ngô Quyền, Biên Hòa. Từ những mái tóc xanh giờ đã bạc màu theo mưa nắng thời gian.
15 Tháng Sáu 2012(Xem: 119346)
Anh đã đưa em về dĩ vãng Của thời áo trắng tuổi ngu ngơ Của bao cánh phượng rơi năm cũ Của tuổi học trò tình mộng mơ
15 Tháng Sáu 2012(Xem: 118569)
Mòn mỏi đêm thâu Lòng Cha ai thấu Đầy ơn dưỡng dục Nặng nghĩa cù lao Con thơ bé nhỏ Tình Cha dạt dào
15 Tháng Sáu 2012(Xem: 126484)
Nếu biết trước lòng còn sôi nổi Sẽ không về tìm cánh phượng rơi Hoa theo gió, bầu trời bay lượn Đỏ một trời không thấy lối ra
14 Tháng Sáu 2012(Xem: 111340)
Đêm một mình vang vọng tiếng ai ngâm. Ngỡ tiếng mùa thu về qua phố cũ Lá ươm mơ chen nhau trườn lên cỏ...
08 Tháng Sáu 2012(Xem: 113694)
Cha bỏ con rồi thật sao cha! Thằng con bất hiếu không về nhà. Bên kia cha tắm trong lửa đỏ, Bên này con gội tuyết như hoa.
08 Tháng Sáu 2012(Xem: 130854)
Đó là sự hi sinh vô bờ bến của cha mẹ dành cho tôi. Tôi cũng là niềm hy vọng của gia đình, các chị đã nghỉ học sớm, giúp đỡ cha mẹ để các em được ăn học.
07 Tháng Sáu 2012(Xem: 106123)
Tháng Sáu con lại mỏi mòn Là ngày "Từ Phụ" tim con héo gầy Nhớ cha, nhớ mẹ từ đây Cành hoa trắng nở con cài áo con
07 Tháng Sáu 2012(Xem: 109037)
Tháng Sáu lễ Father’s Day Trong lòng nao nức đến ngày giổ Cha Nỗi niềm thương nhớ thiết tha Con nhìn di ảnh xót xa lệ sầu
01 Tháng Sáu 2012(Xem: 109148)
Chia tay James tôi cứ nghĩ hoài, Ngườinta nói bên này tình người bạc bẽo Tôi không tin vì tôi đã hiểu Cô gái tóc vàng đã nói thay tôi.
01 Tháng Sáu 2012(Xem: 113930)
Hạnh phúc của anh: mãi là tình nhân Dù ta yêu nhau như nghĩa vợ chồng Anh vẫn xem em nàng thơ nhỏ bé Để mãi nồng nàn giây phút trao thân
01 Tháng Sáu 2012(Xem: 121046)
Như khe nước nhỏ lòng khô cạn -Anh hiểu đời anh đã muộn màng Nợ nước, ơn đời chưa trả được Đau lòng biển đợi lúc di quan.
01 Tháng Sáu 2012(Xem: 105616)
Ta ngồi lại bên thềm rêu xanh mốc. Nhớ một thời áo trắng trường xưa. Ve nảo nề trổi nhạc tiển đưa. Mùa hạ đỏ, cuộc chia ly màu đỏ.
31 Tháng Năm 2012(Xem: 113903)
Mưa rơi em có buồn không? Như chim héo hắt trong lồng hắt hiu Có còn nhung nhớ viễn vông Nhớ ngày anh gởi cánh hồng trao em
30 Tháng Năm 2012(Xem: 114002)
Đời chỉ là giòng sông lờ lững, Hững hờ trôi. Ra biển, xa nguồn. Đợi triều dâng. Vội về chốn cũ, Trôi ngược dòng. Rác rưởi khắp nơi.
26 Tháng Năm 2012(Xem: 150241)
Riêng tôi, đá banh đã là phần hồn, đã ăn sâu trong lòng và đã cho tôi vô khối kỷ niệm, vô khối buồn vui lẫn lộn và có lẽ tôi sẽ đá bóng mãi cho đến cuối cuộc đời, cho đến khi “mỏi gối, chồn chân”!
25 Tháng Năm 2012(Xem: 112070)
Em ngồi học bài, Bên kia khung vách, Tôi ngồi bên ngoài, Nỗi buồn ai hay... Lá răm, lá răm ơi! Em đẹp như sương khói, Tôi phiêu bạt cả đời, Mắt em dìm đời tôi.
25 Tháng Năm 2012(Xem: 110295)
Trên cõi trần ai, sướng lẫn buồn. Dưới miền tục lụy, khổ cùn luôn Cho qua, ngủ mãi, ngày quên đói Để lại, thức hoài, tối nhớ cơn
20 Tháng Năm 2012(Xem: 23034)
Dòng trăng tuôn vằng vặc Lên hàng chuối bờ tre Đêm quê nhà trầm mặc Tràn hương thơm bình yên.
19 Tháng Năm 2012(Xem: 159583)
Bài viết sau đây của tôi là để chỉnh sửa và bổ túc thêm thêm vào một bài viết trước đây về Phạm Duy. Đó là bài Phạm Duy còn đó hay đã chết?
18 Tháng Năm 2012(Xem: 132997)
Hãy hạnh phúc với những gì mình đã có. Hãy hướng mắt về phía trước vẫn VƯỜN YÊU THƯƠNG ngày ấy và chân trời mới đang mở rộng đó em.
15 Tháng Năm 2012(Xem: 140969)
Mẹ tôi cũng nói dối!!! Vâng đúng vậy, Mẹ tôi đã nói dối ba anh em tôi nhiều lần. Tôi vẫn còn nhớ bốn lần Mẹ đã nói dối tôi và anh em tôị.
12 Tháng Năm 2012(Xem: 160024)
Trang Văn Thơ Ngô Quyền xin giới thiệu những tác phẩm viết về Mẹ nhân ngày Hiền Mẫu năm nay qua chủ đề: MẸ TRONG TRÁI TIM TA.
11 Tháng Năm 2012(Xem: 111315)
Mẹ giờ trong khói hương bay Mẹ không về giữa ban ngày nữa đâu! Mẹ về trong những đêm sâu Nhớ con lòng Mẹ nôn nao, Mẹ về
10 Tháng Năm 2012(Xem: 153825)
Chiều con gái út, má vẫn hát ru mỗi bận Út Mén về nhà. Tiếng ru của má vẫn thanh thoát, vẫn ngọt ngào… nhưng lời ru càng lúc càng buồn não nuột:
07 Tháng Năm 2012(Xem: 110619)
Ôi mẹ VIỆT NAM một đời khốn khổ Tảo tần vì chồng vất vả vì con Cuộc chiến bao năm âm thầm chiụ đựng Sao đến bây giờ mẹ vẫn cô đơn???
06 Tháng Năm 2012(Xem: 150105)
Hỡi những người còn mẹ, hãy dành một phút nhấc điện thoại lên gọi về thăm người mẹ ở xa. Hãy gửi một bông hoa, một tấm thiếp đơn giản nhưng đầy ắp tình thương.
04 Tháng Năm 2012(Xem: 167900)
Đây là, chẳng phải ai khác, mà là những người di tản, những rác rưởi 37 năm trước chạy trốn Cộng Sản, hoặc đã bị đi tù, đi cải tạo. Gió chướng đẩy họ ra đi, nay gió nào đẩy họ về?
03 Tháng Năm 2012(Xem: 163370)
Những ngày đầu tiên đi dạy trường trung học tráng niên Ventura, tham dự những sinh hoạt khác lạ của học trò Mỹ, tôi không khỏi so sánh với những ngày tôi còn dạy ở Việt Nam.
03 Tháng Năm 2012(Xem: 157391)
Chỉ một tháng Tư thôi mà biết bao nhiêu là thay đổi, mình còn cố lết được hết cái năm cuối cùng của thời trung học...
26 Tháng Tư 2012(Xem: 134307)
Riêng tôi qua những chuyến đi, tôi cảm thấy thế giới này trở nên thân thiện hơn, gần gũi hơn với những cuộc gặp gỡ bất ngờ đến mức ngỡ ngàng.
26 Tháng Tư 2012(Xem: 110168)
Anh và em cứ thế Suốt xuân thì chông chênh Đắng chát lời hẹn thề Thuyền tình không tới bến .
26 Tháng Tư 2012(Xem: 107416)
Bục giảng hình xưa còn rõ nét Sân trường bóng cũ mãi trong ta Tuổi đời chồng chất không ngơi nghỉ Hậu thế vang danh rạng nước nhà
25 Tháng Tư 2012(Xem: 129734)
Và biết có nhiều hạnh phúc tinh thần khác lớn hơn ăn ngon mặc đẹp , lớn hơn những lạc thú vật chất khác của đời thường...
23 Tháng Tư 2012(Xem: 105852)
Tháng Tư đen vẫn một màu đen tối Hận phân ly muôn vạn nẻo xa xôi Quê hương ơi! Bao giờ tàn binh biến Để cho tôi tìm được bến quay về…
23 Tháng Tư 2012(Xem: 110020)
Nhớ mái trường xưa thoáng ngậm ngùi Tìm trong ký ức những ngày vui Tường rêu, lớp cũ chưa mờ hẳn Áo trắng, tình thân đã nhạt rồi
21 Tháng Tư 2012(Xem: 108879)
Anh nhớ em ...dù biết rằng đã lở Định mệnh buồn ...chia cách một giòng sông Trên ngón tay em...chiếc nhẩn vô tình... Để anh suốt một đời ôm nỗi nhớ
21 Tháng Tư 2012(Xem: 147202)
Hướng Đạo một ngày là Hướng Đạo trọn đời. Thành ngữ nầy tôi đã được đọc trong tủ sách Hướng Đạo từ những ngày mới chập chững bước chân vào Phong Trào.