Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi Tuyết Mai - CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ

23 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 65757)
Bùi Tuyết Mai - CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ


CHÊNH VÊNH NỖI NHỚ


blank


 


… Chưa kịp thênh thang với kỷ niệm này thì kỷ niệm khác đã chực chờ trào dâng. Hai tiếng cội nguồn, ngày xưa tôi đọc thấy hoài trong sách truyện, giờ tôi mới hiểu vì sao người ta luôn đau đáu nỗi quê nhà!

Nỗi nhớ lại càng thêm da diết trong những buổi chiều cuối năm như thế này! Tôi nhớ đến se sắt, đến ngỡ ngàng, khi chợt nhận ra rằng, nỗi nhớ của người xa quê nó đằm sâu dai dẳng, như thúc giục lòng mình quay trở về để một lần được ngửa mặt hôn lên bầu trời quê cũ, để được thả bước chân trần trên sân cũ, thềm xưa.

Nhớ làm sao, tôi cuộn tròn ngái ngủ lơ mơ nghe tiếng gà gáy sớm mai, trong tiếng lục đục nhẹ nhàng của má tôi thức sớm, đốt nhang bàn thờ khấn nguyện bình an, lơ mơ nghe tiếng chảy trong veo của nước pha trà má tôi châm vào bình để sẵn cho ba tôi, mùi trà thơm dịu ấm áp không tan giữa không gian vừa rạng sáng, sao nghe êm ái dễ chịu lạ thường. Tiếng bước đi khẽ khàng cùng với những nhát chổi đưa trong gian nhà nhỏ, như muốn giữ thêm chút nữa giấc ngủ cho chồng cùng đám con thơ… giờ nhớ lại, tôi nghe lòng mình ngậm đầy nước mắt…

Nhớ làm sao, những bước chân non chơi nhảy lò cò trong những ô được vẽ bằng những cục than vụn, mà hồi xưa tôi nghĩ nhà nào cũng có (thầm nghĩ đời sao lạ, tuổi nhỏ chơi lò cò chỉ nhảy có một chân, nhưng lại không té. Lớn lên đi hai chân vẫn hụt hẫng bao lần!). Tôi nhớ những bàn tay nhỏ xíu của mình và đám bạn nắm lấy đuôi áo của nhau vừa đi vừa hát: “Thiên đàng địa ngục hai bên. Ai khôn thì lại, ai dại thì qua. Đêm nằm tưởng Chúa, nhớ Cha. Đọc kinh cầu nguyện, kẻo sa linh hồn. Linh hồn phải giữ linh hồn. Đến khi mình chết được lên thiên đàng.”

Tôi cũng nhớ cái xụ mặt của mình, khi vừa tới cổng, thì hai cánh tay giơ cao (làm cổng thiên đường) của hai đứa bạn hạ xuống, tôi buồn thiu (giữa tiếng cười rộn rã của bạn) vì không muốn xuống địa ngục chút nào…


  blank blank


Nhớ làm sao, cánh diều đơn sơ cắt dán từ những trang vở học trò, được dán nối với nhau bằng những chiếc đủa tre chẻ đôi chẻ ba, tôi nhớ trên đó tôi vẽ ở góc diều này là ông mặt trời có nụ cười thiệt hiền, góc diều kia thì mấy bông hoa nhỏ bên trong cái hàng rào cũng nhỏ, tôi tô đủ thứ màu ở cái đuôi diều, càng sặc sỡ càng thích, đợi lúc chiều về rủ mấy đứa bạn cùng xóm chạy chơi thả diều, tụi tôi chỉ chạy từ đầu con đường đến cuối con đường nhà mình, nên con diều không bay cao (mà cũng không thể bay cao được với sự cắt dán vụng về của tôi), vậy mà tôi cứ ngỡ, cánh diều của tôi chở hết cả bầu trời trên đầu…

Nhớ làm sao, dì bán xôi quen thuộc mỗi sáng trước cổng trường, dì ủ dấu hương lá dứa trong cái thúng xôi của dì, dưới những tấm lá chuối mướt xanh bỗng bốc thơm ngạt ngào khi dì giở tấm lá chuối lên gói một nắm cho tôi. Nhớ tiếng rung chuông leng keng của người bán cà rem dạo, tiếng leng keng vang vang như kêu gọi, thoắt chốc đã cho đám nhóc tụi tôi những que kem dừa, kem chuối, đậu xanh ngậm ngon lành, nghe vị kem tan ra mát lạnh giữa trưa nồng, nhớ tiếng rao hàng lạc lõng của người gánh chè bán rong giữa trưa phố thị, nhớ cái đặt gánh đầy nhọc nhằn cho ít phút nghỉ chân của đường xa trưa nắng trước hiên nhà tôi, nhớ cái quạt tay phe phẩy bằng chiếc nón lá đã bạc màu vì cùng gánh chè rong ruỗi mưa nắng bao ngày.

Nhớ làm sao, người đạp xích lô già nằm ngủ ngon lành dưới bóng cây nhà tôi lật đật bật mình trở dậy, khi có người khách quen đến gọi chở hàng, nhớ cái bàn chân khô nhỏ với đôi dép mòn vẹt đến nhức lòng. Nhớ quá cái lưng khòm trong tấm áo sờn rách dưới nắng giữa trưa của người đạp xích lô già năm xưa… 

  
xich-lo_2-large-content


Nhớ làm sao, những buổi tối mưa rã rít bên ngoài, chị em tụi tôi ngồi túm tụm trong mùng chơi búng thun, búng hột me, (chị em tụi tôi đã ăn không biết bao nhiêu bịch me, bên trong có lộng hình của mấy người nghệ sĩ, hồi đó tôi có cả xấp cất để dành) mà chị em tôi, đứa nào cũng có một túi dành riêng cho mình.

Cứ thế, nỗi nhớ xếp chồng lên nỗi nhớ, tôi lục lọi, hà hơi phủi bụi cho nỗi nhớ phơi trần… Tôi nâng niu, vì sợ thời gian làm cho ký ức tôi chỉ còn là sợi khói mỏng manh bay lên hình dấu hỏi, theo thời gian rồi cũng phôi pha…

Nhớ làm sao, tuổi bắt đầu biết buồn, tối ngủ muộn nằm nghe tiếng thằn lằn tắc lưỡi đêm khuya, tiếng tắc lưỡi lẻ loi đơn độc tựa chừng như dấu chấm than buồn thả xuống nỗi niềm riêng. Nhớ ánh đèn đêm đổ bóng vàng vọt, hắt vệt sáng xuống đường, chiếu soi không đủ chiếc lá rơi nằm cô quạnh giữa đêm dài.

Nhớ làm sao, tiếng của đôi guốc mộc vỗ nhịp khua lóc cóc của người bán mì gõ đêm đêm, nhớ tiếng rao bán bánh chưng bánh giò quen thuộc sao hôm nay nghe buồn rũ, chồm người hé nhìn qua khung cửa sổ, thấy nặng lòng vì tiếng rao ướt sũng giữa tối trời mưa…

Nhớ làm sao, những chiếc lá khô theo mái hiên rơi xuống, nằm lơ lững xoay vòng trong vũng nước đọng lại trước sân nhà sau cơn mưa dầm đêm trước. Nhớ những giọt nước bám đọng trên những tàn cây đám lá chưa khô, lao xao rơi xuống khi bất chợt lũ gió kéo qua… nhớ cái lúp xúp chạy vội vào nhà, vì tưởng trời lại buồn nên bất chợt trở mưa…

Nhớ làm sao, những buổi đạp xe qua cù lao, sang chơi vườn nhà của nhỏ bạn, ngày đó lạ ghê, cứ thích đi vào đám cỏ may mọc dại trong vườn, để bắt gặp cảm giác thích thú khi thấy từng ngọn cỏ may vướng víu lấy mình… Tôi nhớ mình ngậm cọng tóc trong môi, nằm đong đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây dừa cạnh bờ ao sau vườn nhà, lòng thả xuôi theo con nước, suýt nữa thôi lạc mất tâm hồn...

Nhớ làm sao, chiếc lá thuộc bài ép khô nằm yên trong trang vở, vì tin rằng, lá sẽ giúp cho mình học giỏi, học nhớ mãi không quên. Để đến khi trái tim non tập tểnh mong chờ, thật thơ dại, tôi cũng hái chiếc lá thuộc bài, rồi nắn nót gửi đi: “mong người hãy ép khô, giữ dùm em nỗi nhớ..” và tôi nhớ quá đi thôi nụ nhìn thăm thẳm, “chiếc lá bé xíu, chất làm sao cho vừa nỗi nhớ anh mang?”

Nhớ làm sao, những nỗi nhớ đổ đầy theo năm tháng, giăng tràn trong không gian ký ức, làm nhớ thương thêm nặng ở trong lòng. Mùa vẫn lặng lẽ trôi chênh vênh qua miền năm tháng, thời gian vẫn trôi không đợi lòng người, tôi nghe lòng mình rưng cay muốn khóc khi viết lên những dòng này, lần nào cũng vậy, nên tôi bao lần cứ muốn nó ngủ yên.. vì khi lỡ tay chạm vào, có quá nhiều điều để nhớ, để nói và để vỡ tan ra trong nuối tiếc…

Tôi chợt nhận ra mình quá nhỏ bé và cô đơn trong chính nỗi nhớ của riêng mình!

28/12/2012
Bùi TuyếtMai


blank

 
 



17 Tháng Giêng 2010(Xem: 73724)
Hương bưởi ơi, tôi muốn dỗ dành Đồng Nai nước đục lại trong xanh Hương có bay đi xin trở lại Để mãi là hương của chúng mình.
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 74680)
Vạn dặm đường xa, vạn dặm xa Khói chiều vương vấn bóng quê nhà Lòng nặng lòng nghe hoàng hôn xuống Một khối tình em, một mẹ già
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71173)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75714)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73801)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74927)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32397)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76589)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74119)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73957)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76768)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83084)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84068)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82311)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 85972)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91868)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88205)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82334)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82302)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 38865)
Nhân mùa Thanksgiving, Lễ Tạ Ơn ở Mỹ, xin được kết hợp hai truyền thống tốt đẹp nhất của Đông và Tây để viết lên những lời tạ ơn chân thành từ tâm hồn của những chsNQ năm xưa ở cả hai thế hệ "nghi bất hoặc" và "tri thiên mệnh" với các Thầy Cô sắp hoặc đã bước vào tuổi "cổ lai hy".
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 80751)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82078)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83328)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84385)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100058)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93753)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79453)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91090)
Mưa ngày xưa, môi ướt - mắt cười Mưa bây giờ, mắt ướt - môi đẫm lệ cay!
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 97093)
Vậy là con bé út của tôi đã đi học được hai hôm. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng mười một, con gái tôi mới “cắp sách” đến trường cũng bởi nó bị “lọt sổ”.
06 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81473)
Lâu lắm mới về  thăm Xứ Bưởi Thăm NGÔ  QUYỀN trường cũ dấu yêu
05 Tháng Mười Một 2009(Xem: 90984)
Thu xưa áo trắng tan trường Mưa rơi ướt tóc người thương đợi chờ
04 Tháng Mười Một 2009(Xem: 94137)
Tôi không là họa sĩ Chì biết lặng lẽ nhìn Sợ...mùa thu thức giấc Sợ...lá vàng rơi nhanh.
02 Tháng Mười Một 2009(Xem: 210065)
Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.
01 Tháng Mười Một 2009(Xem: 99991)
Lại thêm một lần đi giữa đường Thu Mưa đau lòng những ngã tư lá chết
30 Tháng Mười 2009(Xem: 100659)
Đã vài năm qua, kể từ ngày lễ Halloween năm 2005, lúc nào bà Jenna cũng nhớ hình ảnh người giao pizza rất trẻ, chắc chưa đến tuổi hai mươi lúc đó, nhưng có thái độ chững chạc của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, và có tấm lòng của một ông tiên trong những truyện cổ tích.
17 Tháng Mười 2009(Xem: 95694)
“Mẹ già như chuối ba hương, Như xôi nếp một, như đường mía lau"
17 Tháng Mười 2009(Xem: 87297)
Theo thời gian Biên Hòa ba trăm tuổi Ba trăm năm một vùng đất hào hùng Không thể nghĩ đó chỉ là đất ở Mà là hồn thiêng nguồn cội non sông.
12 Tháng Bảy 2009(Xem: 161856)
Năm nay, tiệc mừng họp mặt Truyền Thống kỳ thứ 8 được tổ chức tại nhà hàng Seafood Kingdom: 9802 Katella Ave, Anaheim, CA trưa ngày chủ nhật 05 tháng 7, 2009.
10 Tháng Năm 2009(Xem: 68653)
THIỆP MỜI: Họp mặt truyền thống kỳ 8: July 5, 2009 Tại:      Seafood Kingdom Restaurant 9802 Katella Ave. Anaheim , CA - Tel: (714) 636-0398 Ngày:   Chủ nhật  05 tháng 7 năm 2009 từ 11:00 am  đến 2:30 pm
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 65722)
  Thiệp Chúc Tết Kỷ Sửu 2009 & Thư Mời họp mặt Tân Niên