Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Tưởng Dung - CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

09 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 131257)
Tưởng Dung - CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

niem_rieng



Rồi tôi sẽ phải sống cho quen dần với những ngày, những tháng đầy nỗi ngậm ngùi, trống vắng như thế này cho đến bao giờ? Buổi sáng thức dậy, không còn những háo hức, rộn ràng chờ tiếng phone reo, hay dò dẫm đọc từng lời nhắn trong thư, những lời thương yêu mật ngọt… Mới hơn một tháng, mà tưởng chừng như đã xa lắc, từ muôn kiếp nào. Bước xuống giường, cố hít một hơi thật sâu vào lồng ngực để ngăn giữ lại tiếng thở dài đang sắp sửa tuôn tràn, rồi nhắm nghiền đôi mắt, từ từ thở ra thật nhẹ nhàng… Mọi cảm xúc bỗng dưng lắng xuống, lạnh tê dần. Mấy hôm nay, tôi đã làm như thế mỗi khi cảm thấy đôi mắt mình bắt đầu cay ấm, vì nếu không, nó cứ như mạch nước, động đến là dâng đầy, ứa tràn không cầm được. Thời tiết đã vào cuối tháng m
ười hai, buổi sáng trời se sắt lạnh. Bước vội vào phòng tắm, theo thói quen, tôi bật đèn soi mặt mình trong gương, vuốt tóc, úp cả hai bàn tay lên mặt xoa nhẹ từ giữa trán dần xuống má, cằm và thấy một gương mặt thẩn thờ, xa lạ như của ai khác chứ không phải là mình, một khuôn mặt rõ từng nét muộn phiền, ngơ ngác. Tôi đó ư? Sao lại trông thảm thương đến vậy? Tường Vi ạ, phải tỉnh táo lại đi chứ, con chim sáo nhỏ trong mi đã biến đâu rồi? Trước giờ, mi vẫn luôn cười đùa, ca hót líu lo sao giờ rũ rượi, tang thương đến thế! Tôi vỗ nhẹ hai bên má, nhướng mắt lên, cố nhoẽn một nụ cười nhưng thấy mặt mình lại càng thiểu não hơn. Thôi thì đi tắm để xem có gột rửa được phần nào cơn buồn chán đã gặm nhấm từ mấy tuần nay chăng? Tôi vẫn thích tắm vào buổi sáng với ý nghĩ là sẽ mang được cái cảm giác nhẹ tênh, thanh khiết của da thịt mình để làm tỏa hương cho một ngày mới bắt đầu.

Vừa vói tay định vặn nước để tắm shower, tôi chợt rụt lại và mở nước cho vào bồn tắm. Không phải là Nam vẫn thường bảo: “Những lúc mệt mõi, căng thẳng em hãy vặn nước ấm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc, em sẽ cảm thấy thư dãn, dễ chịu vô cùng.” hay sao? Tôi lại nhớ đến anh ngay từ lúc đầu ngày dù rằng mấy hôm nay đã cố tình quên đi những gì đã có giữa hai chúng tôi bấy lâu nay. Em phải làm gì để có thể xua đuổi được những kỷ niệm, những dịu dàng, mật ngọt của chúng ta, hở anh? Nhắm mắt, không thèm nghĩ ngợi gì cả và ngâm mình trong nước gần nửa giờ, thế mà dường như nước vẫn không tẩy xóa, cuốn trôi được chút nào nỗi đau đã thấm tận hồn phách của tôi. Nước mắt vẫn cứ chực rơi xuống khi tôi chải tóc, trang điểm trước khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa. Dạo này, tôi mau nước mắt đến không ngờ.

Buổi chiều, lúc chuẩn bị đi dự buổi họp mặt cuối năm với bạn bè, Tuyết Minh, cô em láng giềng, sát cạnh nhà dạo còn ở Việt Nam, gọi phone đến thăm, từ ngày liên lạc được với tôi, cô bé mừng vô tả, hết phone, đến email liên tục và tuyên bố: “em mê chị Vi quá chừng, từ lúc đọc bài chị viết trên báo, chị Vi lại còn giống cô ca sĩ mà em thích nữa.” Cô bé tiếp tục với giọng thật dòn dã: “Chị Vi ơi, đọc email của chị em thích lắm, vui sao là vui vậy đó, mà em hỏi thiệt chị Vi cái này nha, có bao giờ chị Vi biết buồn không?” Tôi giật thót người suýt đánh rơi cái phone: “Tại sao em hỏi vậy?” Giọng cô bé càng trở nên nghiêm trang hơn: “Em thấy gương mặt chị, ở người chị cái gì cũng tươi tắn hết, mà chị lúc nào cũng cười nữa, em nghĩ chắc chị không bao giờ buồn khổ đâu!” Cái cảm giác như có vật gì đang chận ngang cổ, làm tim co thắt lại và mi mắt nóng dần lên, tôi nói và nghe giọng mình thật thấp, thật xa: “Em ơi, em có từng nghe câu: “cười là tiếng khóc khô không lệ” bao giờ chưa?”. Tuyết Minh vẫn liếng thoắng: “Thiệt đó chị, mỗi lần nói chuyện với chị là em thích lắm.” Tôi không biết phải trả lời sao về cái “ấn tượng” mà cô bé đã dành cho tôi. Em làm sao có thể trãi lòng ra để cho cô bé thấy rằng nó đang tan nát đây này, hỡi anh!

Buổi tối hôm đó, trong tiệc họp mặt, gặp lại bạn bè cũ lẫn mới, có cả những người quen biết Nam, lại nhắc đến anh.Tôi buồn đến héo người, nhưng cũng gắng gượng tươi cười. Trên sân khấu, để giúp vui, một chị bạn đang cất giọng vút cao, từng lời ca như từng vết dao xoáy buốt vào trái tim tôi, làm bật máu:

“Có những niềm riêng làm sao nói hết,*

Như mây như mưa như cát biển khơi.

Có những niềm riêng làm sao ai biết

Như trăng trên cao cách xa vời vợi

Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt

Như cây sau mưa long lanh giọt sầu

Có những niềm riêng làm tim thổn thức

Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười…

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ,

Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ,

Có những niềm riêng gần như hơi thở,

Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi

Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời

Ôi nỗi sầu đong chất ngất

Như một ngày như mọi ngày

Như vạn ngày không thấy đổi thay.”…

Tôi như lịm người đi trong tiếng hát, bóng Nam dường như đó đâu nhạt nhòa trước mắt… Cố gắng xua đuổi cái ảo tưởng có Nam bên cạnh, tôi khẻ lắc nhẹ đầu, nhìn lên sân khấu, nhếch miệng cười vu vơ. Một chị bạn khác đi ngang qua bàn, nắm tay tôi, cúi xuống nói khẽ: “Em có cái miệng cười thật là đẹp”. Tay tôi bỗng dưng lạnh ngắt. Tôi vờ nhìn đi phía góc phòng, nơi bày những máy đèn, nhạc cụ cố giữ lại những giọt nước mắt sắp rơi, chẳng biết vì sao!

Sáng nay, Nam gọi đến, sau một tuần trở lại nhà, tôi nhấc phone lên mà như nhấc một tảng đá, nửa muốn nghe anh nói, nửa lại không. Cất tiếng “hello” mà lòng nghe tê tái. Em sẽ phải bắt đầu thế nào đây “anh à, đang làm gì đó? có nhớ em không? có ngủ ngon không?” như đã hơn bao năm nay. Không thể…vì không còn nữa rồi! Hay là hờn dỗi “Còn nhớ đến em à? thật không?” Tôi nói mà như hết hơi, tôi cố thu hết can đảm để hỏi anh về những điều mà tôi hằng trốn tránh, nhưng có lúc lại rất mong mỏi được biết. Anh trả lời từng câu, lúc ngập ngừng, lúc cả quyết, nhưng thấp thoáng đâu đó tôi cảm nhận được những điều mình nghe và suy đoán là không nhầm lẫn chút nào. Tôi gắng giữ cho giọng mình bình thản và đau đớn khi nghĩ rằng lời nói hoặc cảm xúc của mình bây giờ có còn ý nghĩa gì nữa đâu! Dù anh đã lập đi lập lại: “đối với em, anh vẫn thế không có gì thay đổi… chuyện em và anh là một cảnh giới riêng có một không hai, mà anh rất trân trọng, hoàn toàn khác hẳn với quyết định sắp tới của anh, đừng vì điều này mà làm mất đi cái tình cảm thật trân quí đó, nhớ nhé”. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy có một sự rạn vỡ làm nhói đau trái tim nhỏ bé, khốn khổ của mình. Anh nói: “…thật khó mà giữ được mối quan hệ hai chiều giữa công việc và những quan hệ khác nữa, em hiểu cho…”. Đây có phải là một cách giải thích để cho Nam bắt đầu một lối rẽ?

“Vì tình yêu mạnh hơn sự chết, lòng ghen độc hơn nấm mồ…”. Có phải lòng ghen hay sự thương tổn đang giết dần những cảm xúc trong tôi chăng? Anh có tham lam quá không? Em không tin là anh vẫn còn trân quí, giữ gìn nguyên vẹn những kỷ niệm, quá khứ (ừ thì bây giờ đã trở thành quá khứ mất rồi!) mà chúng ta đã có với nhau sau khi anh đã tự mình rẽ sang lối khác, lối rẽ mà trước đó anh đã từng nhắc nhở em: “tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến điều đó, không đúng đâu…” Anh có rất nhiều lý do để giải thích cho sự lựa chọn này, nhưng làm sao để em đừng đau lòng, buốt tim khi nghĩ đến những gì mà em cho là trân trọng, thiêng liêng giữa hai chúng ta, giờ đối với anh đã trở thành những quan hệ tầm thường, vô nghĩa, điều mà em cảm nhận được trong những lần gặp nhau sau này, anh vô tâm đến lạ lùng, anh đã là một người khác. Có lẽ em đã đặt quá nhiều ảo tưởng, cao vời về mối quan hệ của chúng mình. Em tin rằng nó mãnh liệt và bền vững đủ để có thể cùng anh chia sẻ mọi thứ cho đến cuối đời, không gì có thể làm đổi thay hoặc chia cách. Em thật là ngây thơ, đáng tội nghiệp, phải không anh? Nhưng giá chúng ta đừng có những kỷ niệm, anh đừng hứa hẹn và chúng ta đừng gặp nhau…

Tại sao tôi không thể mở lòng hơn một chút để chấp nhận sự thật đã xảy ra, tôi ích kỷ chỉ nghĩ đến trái tim yếu mềm của tôi nhiều hơn là sự thông cảm cho anh. Khi về đây Nam nói là để gặp tôi, vì em…vì em mà, vì em anh sẽ tìm một công việc nào đó để ở lại với em, nhớ không? thế thì bây giờ vì đâu và vì sao? Giữa hai chúng ta, dù đã có một cõi riêng thật êm đềm, lãng mạn trong một khoảng thời gian và không gian đầy những tiếng cười hân hoan, hạnh phúc, nhưng tự nó cũng đã có sẵn một ranh giới, khuôn khổ đã định rồi. Chúng ta không thể nào vượt qua, phá vỡ. Em và anh, chúng ta nếu có được gắn bó mãi mãi bên nhau thì cũng chỉ ở trong cái giới hạn đó mà thôi, chúng ta không thể đòi hỏi hoặc ước ao hơn được.

Nơi anh sắp đến, cái thế giới mà anh sắp bước vào là cả một chiến trường với những tranh chấp, lừa lọc, dối gian, nơi đó hoàn toàn xa lạ, đáng sợ và sẽ không có em. Anh sẽ đánh đổi bằng nhiều thứ: gia đình, dư luận, sự bình yên, tự do của riêng anh và… cả em nữa để có được. Liệu anh sẽ tìm thấy sự bình an, vui thỏa hay sẽ nát tan giữa những lằn tên, mũi đạn hoặc búa rìu dư luận. Anh sẽ không còn là anh nữa!

Anh hỏi: Em còn buồn không? Hơn cả buồn nữa anh ạ! vì nó đã trở thành những cơn đau, những cơn đau chưa tìm ra thuốc chữa. Buồn thì có lúc sẽ hết, nhưng đau mà không có thuốc chữa nó sẽ cứ trở đi trở lại mà vật vã, hành hạ em không biết đến bao giờ!

Có lẽ cuộc đời em từ trước đến giờ, thường nhận được phần ưu ái, tốt đẹp nhiều hơn sự thảm bại, đắng cay. Cho nên, lần đớn đau này chỉ mới hơn một tháng mà em đã cảm thấy như mình bị ốm nặng, không dậy nỗi. Em không muốn trốn chạy nữa, những điều em tưởng là của mình, là có thật, giờ chỉ là mộng ảo, là tưởng tượng mà thôi. Hãy cho em tỉnh mộng bây giờ là đúng lúc, là công bằng cho nhau, anh ạ!

Vậy thì ngay lúc này, xin cho em được dừng lại hoặc hơn thế, bước lui về với vị trí ban đầu của em lúc mình chưa hò hẹn gì với nhau anh nhé! Rồi một lúc nào đó, những sợi dây vô hình đã ràng buộc chúng ta vào nhau tự nó sẽ lơi dần, rời ra… để chúng ta an vui, bình thản hơn khi nhớ đến nhau, chúng ta sẽ sung sướng mà cho rằng đây là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất còn lại trên cuộc đời này.

Hãy cho em trở về với cuộc sống cũ của em, những ngày tháng bình yên, vô tư, phẳng lặng, trước khi gặp lại anh. Nơi đó mới đúng là chỗ của em, em không muốn đánh mất chính mình, hoặc tìm kiếm, chờ đợi những gì xa vời ngoài tầm tay, những gì không còn thuộc về em nữa. Em tin ở định mệnh, có định mệnh đã sắp xếp cho chúng ta gặp lại, yêu mến nhau gắn bó thì cũng sẽ có định mệnh an bài cho chúng ta xa rời nhau êm ái, nhẹ nhàng.

Cám ơn anh đã dắt tay em đi tìm lại quãng đời tuổi trẻ đã xa, đã khuất trong thời gian qua. Khoảng thời gian ấy, với em, là cả một thiên đường rất tuyệt vời! Anh đã khiến cho em cảm thấy mình có giá trị, ý nghĩa hơn trong cuộc đời này vì đã được cùng anh chia sẻ những ngọt bùi, nồng ấm với nhau. Em sẽ xem những kỷ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc đó như là món quà vô cùng quí báu mà anh đã tặng cho em trong quãng đời còn lại. Giờ thì đến lúc chúng ta phải buông tay nhau mà đi anh ạ! Hãy để cho em được bước ra và biến mất khỏi cuộc đời anh. Em biết anh đã có sẵn thật đầy đủ những hành trang để đi trọn quãng đường sắp tới với những bước thật dài thật vững, dù sẽ không còn có em đồng hành bên cạnh.

Sau mỗi lần nói chuyện với anh, tôi thấy mình càng lụn đi mất cái can đảm nghèo nàn còn sót lại. Tôi sợ cái sức mạnh của sự quyến rũ, chinh phục trong từng lời anh nói “Vi ạ, chỉ cần một mình em tin tưởng, hãnh diện về anh là đủ rồi”. Lại cũng… vì em nữa đấy ư? Anh thật lòng hay anh đang lừa dối? Làm sao để tôi đừng phải phân vân? Trái tim tôi đang đau đớn, rã rời giờ lại càng mềm nhũn, tả tơi hơn. Tôi thực sự cảm thấy mình bỗng trở nên nhỏ nhoi và gần như kiệt sức!

Anh thân yêu! Hãy quên nhau đi, từ bây giờ, để anh không còn phải phân vân, ngần ngại “vì em” trong những lựa chọn, quyết định sắp tới. Để em có thể bình an ngủ những giấc thật êm đềm không mộng mị và đến khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi phiền muộn, xót xa, để thản nhiên với mọi khuấy động của cuộc đời, để những nỗi niềm riêng sẽ được khép lại và cất giữ mãi trong ngăn tim tội nghiệp của riêng một mình em...

“Có những niềm riêng một đời dấu kín,

Như rêu như rong đắm trong biển khơi

Có những niềm riêng một đời câm nín,

Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi.”

Em chúc anh bình an, chúc anh luôn hạnh phúc, toại nguyện. Xin anh hãy quên em cũng như xin cho em được chóng quên anh vậy!



Tưởng Dung

(Viết cho những ngày cuối năm, cuối một cuộc tình... )




* Bài hát “Có những niềm riêng” của Lê Tín Hương.





*Xin bấm vào link bên dưới để thưởng thức phần audio:

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG - Tùy Bút của Tưởng Dung– Thục Đoan và Huy Tâm diễn đọc trên đài Radio VN Hải Ngoại (Washington DC)



21 Tháng Tư 2012(Xem: 147218)
Hướng Đạo một ngày là Hướng Đạo trọn đời. Thành ngữ nầy tôi đã được đọc trong tủ sách Hướng Đạo từ những ngày mới chập chững bước chân vào Phong Trào.
16 Tháng Tư 2012(Xem: 103019)
Cho tôi những buổi sớm mai. Để nghe máu nóng chảy dài trong tim. Xin đời giây phút bình yên. Cạn khô nước mắt đi tìm dấu xưa.
16 Tháng Tư 2012(Xem: 143905)
con số 13 là con số đáng sợ! Nhưng với chúng tôi, nó lại là con số thật đáng yêu! Vì lần họp mặt lớp 11B4 lần thứ 13 này là ý nghĩa nhất
16 Tháng Tư 2012(Xem: 97941)
Có phải em là một giòng sông lạ, Thì thầm trong ta tiếng sóng ngập ngừng. Em có biết đâu đời ta lá cũ, Rơi xuống bên bờ đất đá nhỏ nhen.
13 Tháng Tư 2012(Xem: 153447)
(Không biết có phải nhờ vào uy linh của… Đức Ông hay không, vài tháng sau có một cây cầu được khởi công! Đến nay đã hoàn thành vào đầu năm 2012)
13 Tháng Tư 2012(Xem: 165921)
Sau nầy, khi đã thành nhân, dù không thành danh gì nhưng tôi vẫn mãn nguyện vì mình đã có một ký ức tuổi thơ thật tuyệt vời…
12 Tháng Tư 2012(Xem: 143635)
Từ rất nhiều năm nay cứ hễ trời mưa là tôi nhớ. Nhớ quay quắt, nhớ khôn cùng ngôi trường nơi vùng rừng núi ấy.
12 Tháng Tư 2012(Xem: 99315)
Ngày đi con chưa nên hình vóc. Ngày về con tập bước rong chơi. Ngày tháng tư buồn, trăn trở thức. Niềm đau năm tháng vẫn không nguôi .
09 Tháng Tư 2012(Xem: 43084)
Lâu lắm rồi mới được sống trong không khí thân tình Hướng Đạo thế này, cho nên tôi không thể ngăn dòng nước mắt trong đêm lửa trại bế mạc.
07 Tháng Tư 2012(Xem: 110712)
anh có bao giờ ngồi nhớ lại tháng Tư nào, cuộc sống lưu vong? -- ba mươi bảy năm rồi, anh ạ tóc xanh xưa, giờ trắng như bông!
07 Tháng Tư 2012(Xem: 124870)
Thầy kính yêu của con, thầy trò ta đã không gặp lại nhau hơn bốn mươi năm qua. Nhưng qua trang web NQ, con đã gặp lại hình ảnh của Thầy.
06 Tháng Tư 2012(Xem: 152536)
Video này được thực hiện dưới dạng Playlist, gồm 10 bài hát : * Buồn * Buồn chi nữa em * Chủ nhật buồn * Có những nỗi buồn * Em loài hoa buồn ...
06 Tháng Tư 2012(Xem: 107571)
Tôi về một mình bên trang giấy buồn hiu Bỗng thấy lại trời thơ xanh bát ngát Tôi vẽ hình thơ đầy thềm giếng xưa trong mát Có cổ chị trắng ngần, có cổ áo trái tim.
05 Tháng Tư 2012(Xem: 139811)
Với tôi, âm nhạc là tri kỷ, là ngôn ngữ của hồn, là liều thuốc của con tim, là nguồn sống và là... tất cả. Xin cám ơn đời, cám ơn người đã cho tôi có được niềm đam mê tuyệt vời ấy.
30 Tháng Ba 2012(Xem: 109775)
Nhớ người cây cỏ tỏa hương Gió thơm mùi tóc, hoa vương vấn lòng Nhớ người nước rẽ đôi dòng Biển Đông, Biển Bắc còn mong mỏi gì
30 Tháng Ba 2012(Xem: 104012)
tôi nhớ dòng sông rủ bóng dừa nhớ người chị gái bến đò xưa những ngày đi học thời thơ ấu chị với tôi cùng chuyến đò đưa
30 Tháng Ba 2012(Xem: 157680)
THÁNG TƯ NẮNG - Thơ Tưởng Dung, Nhạc Phạm Chinh Đông- Hòa Âm: Đỗ Hải – Ca sĩ : Thúy An
29 Tháng Ba 2012(Xem: 115757)
Đi tìm mùa Hè xưa Tiếng ve sầu đầu Hạ Lưu bút trao vội vã Mắt buồn,thoáng mây qua
29 Tháng Ba 2012(Xem: 106891)
Hai mươi năm có còn nhớ nhau? Đời chẳng chung đôi đến bạc đầu Ngước mặt nhìn mây...về cố xứ... Có biết hồn em vẫn nhói đau?
23 Tháng Ba 2012(Xem: 149170)
Trong lúc sống nay đây mai đó ở Sài Gòn, tôi đã từng "được" Công An hỏi thăm và đưa về ngủ ở trong bót để làm quen với muỗi vài lần.
23 Tháng Ba 2012(Xem: 163366)
# Tiêu đề: Giấc sầu # Artist: Ngô Càn Chiếu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Ngô Càn Chiếu # Lyricist: Ngô Càn Chiếu
23 Tháng Ba 2012(Xem: 29351)
Xin mời thưởng lãm "Những bông hoa muộn" trong vườn Thủy Tiên của cô Nguyễn thị Thu"
23 Tháng Ba 2012(Xem: 155980)
Hình thành từ tình thân ái nên buổi tiệc đã trở thành cuộc họp cảm động của bạn bè nhiều khóa nhắc lại kỷ niệm một thời áo trắng Ngô Quyền.
23 Tháng Ba 2012(Xem: 129805)
Hằng năm, cứ vào cuối mùa đông, khi thời tiết bắt đầu ấm dần thì hoa anh đào nở rộ báo hiệu mùa xuân chớm sang. Cũng vào thời gian nầy, lễ hội hoa anh đào được tưng bừng tổ chức ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
17 Tháng Ba 2012(Xem: 138175)
Cô cười! Vẫn nụ cười ngày xưa, nhưng không còn héo hắt nữa! Đã ánh lên sắc hồng của tình thương, của tình Cô trò và của những kỷ niệm ấm áp ngày xưa!
16 Tháng Ba 2012(Xem: 90983)
Mùa hè thật đã qua Nhưng tình em chưa cạn Vẫn nồng nàn, sôi nổi Trong con tim bồi hồi
15 Tháng Ba 2012(Xem: 101857)
Biết đến bao giờ tay nắm tay Cùng chung đối ẩm chén men cay Chờ vầng mây ấm che mày nguyệt Hai đứa trao nhau nụ hôn dài.
15 Tháng Ba 2012(Xem: 103455)
Có tình yêu nào không hờn vu vơ Cho mắt em xôn ...xao nỗi đợi chờ... Cho bờ môi anh vụng về ...bối rối... Cho nụ hôn càng nồng nàn hơn xưa ...
14 Tháng Ba 2012(Xem: 106824)
Ta muốn hóa thân làm bướm Đậu trên tóc nhỏ, trường tan Bạn bè ồ lên, đẹp quá Nhỏ ơi, bắt lấy bướm vàng!
14 Tháng Ba 2012(Xem: 167080)
NỖI ĐAU MUỘN MÀNG - Nhạc Ngô Thụy Miên - Phạm Tấn Phước trình bày
12 Tháng Ba 2012(Xem: 256021)
Thơ Tưởng Dung - Nhạc Phạm Chinh Đông- Hòa Âm: Cao Ngọc Dung – Ca sĩ: Thùy An
09 Tháng Ba 2012(Xem: 107007)
Và ngôi Hoàng Hậu vẫn tôn vinh Vương Miện cho em mãi sẵn dành Anh chép bài thơ này kỷ niệm Chuyện mình thuở bé: Trẫm thương Khanh.
09 Tháng Ba 2012(Xem: 111432)
Tám thuyền nến hân hoan Chào tháng ba rộn ràng Có một ngày như thế Gió hát mừng vang vang.
08 Tháng Ba 2012(Xem: 106645)
Nắng đổ chiều buông một thoáng buồn Áo bay mờ nhạt buổi hoàng hôn Tóc huyền lơi lả vờn hoa tím Cỏ úa, thềm rêu lệ chực tuôn.
02 Tháng Ba 2012(Xem: 101013)
Bây giờ bên đàn con cháu ngoan Mông ước ngày xưa đã toại lòng Em nép vào lòng anh thỏ thẻ -" ĐỒNG VỢ ,ĐỒNG CHỒNG TÁT BIỂN ĐÔNG "
02 Tháng Ba 2012(Xem: 151463)
Có rất nhiều điều anh chị em tôi đã chia sẻ với nhau trong lần gặp gỡ này. Chia sẻ để cảm thấy gần gũi nhau hơn, thương mến nhau hơn ...
02 Tháng Ba 2012(Xem: 131664)
Đầu tuần vừa qua, tôi có nhận được tin nhắn do Nghiêm Thái Bình chuyển đến, với nội dung thông báo mời dự họp mặt cựu Hướng đạo sinh Biên Hòa, tổ chức vào sáng Chủ nhật 26/02/2012
01 Tháng Ba 2012(Xem: 122163)
Hơn 40 năm trước, Hắn rời trường Trung Học Ngô Quyền Biên Hòa rất sớm. Vừa học xong lớp Đệ Lục, chưa qua tuổi 15 Hắn đã nuôi mộng giang hồ,
01 Tháng Ba 2012(Xem: 137200)
Tôi chỉ kịp nghĩ mình như chim non se sẻ, vừa chớm đủ lông đã phải chập chững vỗ cánh, rời tổ ấm và bay về cuối phương trời xa.
25 Tháng Hai 2012(Xem: 90674)
Quên bao kỷ niệm sao đành Những chiều tan học đêm thanh hẹn hò Yêu nhau ngày ấy mộng mơ Ép vào trang sách bài thơ mộng vàng
25 Tháng Hai 2012(Xem: 105231)
Ngang trường, áo trắng chiêm bao Biên Hòa, còn nợ nần nhau cuộc tình Từ ta nhận áo đăng trình Và em biết khóc, ngày xanh môi cười!
24 Tháng Hai 2012(Xem: 164881)
# Artist: Ngô Càn Chiếu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Ngô Càn Chiếu # Lyricist: Ngô Càn Chiếu
24 Tháng Hai 2012(Xem: 136463)
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hữu.
22 Tháng Hai 2012(Xem: 151347)
Nét ngây thơ non trẻ của những học sinh Trung học Ngô Quyền Biên Hòa dạo nào được thay thế bằng nét chững chạc, từng trải theo năm tháng.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 103221)
Thơ đẫm ướt dòng trăng Nồng nàn hương nguyệt quế Đêm lành lạnh sương giăng Thơ chung thủy hẹn thề.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 99325)
Khung trời Hoa Mộng rộn ràng, Thu qua, Đông tới vội vàng cũng đi. Đón Mùa Xuân với tình si, Những ngày thơ mộng ra đi lại về.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 100852)
Anh.. đang chờ cuộc phân ly Và tôi ... rồi sẽ đến kỳ mà thôi... Cảm ơn anh đã yêu tôi Mối tình chân thật ngàn đời không quên
15 Tháng Hai 2012(Xem: 142287)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Châu Thùy Dương
14 Tháng Hai 2012(Xem: 121889)
Nhờ sự bùng nổ của phương tiện truyền thông, nhờ trang Web ái hữu cựu học sinh Ngô Quyền, bạn bè chúng tôi lại tìm về với nhau.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 77842)
Quay về tổ ấm hôm nay. Bốn mươi năm những tháng ngày hư hao. Bạn bè sẽ gặp lại nhau. Tròn như trái đất bay vào thinh không.
10 Tháng Hai 2012(Xem: 131615)
Ngày nào cũng sang sông, cũng đưa đẩy mái chèo mà tôi không thấy chán. Vẫn thương da diết bến sông và con đò cũ kỹ.
10 Tháng Hai 2012(Xem: 147188)
* Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
10 Tháng Hai 2012(Xem: 110391)
Về tìm đâu dáng ngọc chiều xưa Về đây nghiêng bóng tòa tháp cổ Về đây xao xuyến cội dương già Về tìm đâu “hoa tím ngày xưa”?!
04 Tháng Hai 2012(Xem: 129134)
Chuyện nội bộ chúng tôi cũng chỉ như giòng chảy của một nhánh sông nếu Đại gia đình Ngô Quyền như là biển lớn.
03 Tháng Hai 2012(Xem: 99404)
Dẫu gần hay cách phương trời Chúng em lòng vẫn suốt đời không quên Nguyện lòng : Xin khắc mãi tên Thầy ơi ! Bạn hỡi ! Trường yêu ! NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Hai 2012(Xem: 137302)
Có những người ra đi thoáng chốc đã đi vào quên lãng, nhưng cũng có người đi để lại tiếc thương và kính mến cho bao người.
03 Tháng Hai 2012(Xem: 152454)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông - Hòa Âm : Đỗ Hải - Ca Sĩ : Thanh Hoa
02 Tháng Hai 2012(Xem: 147221)
Phạm Phúc Hải ơi, đến bây giờ bạn mới thực sự hết khổ hết buồn. Những dòng này thay nén nhang tôi vĩnh biệt bạn!....
30 Tháng Giêng 2012(Xem: 99916)
sống trọn cho nhau từng phút tình yêu không chỗ bắt đầu tình yêu không hồi kết thúc vườn xuân miên viễn nhiệm mầu
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 97156)
Trời bên ngoài còn chút gió heo may Con biết tìm đâu Mùa Xuân đã mất Lòng thương quê thương Mẹ già hiu hắt Tết ở quê người, đâu Tết trong con?
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 156902)
... khi mở tung cánh cửa sổ cho làn gió sớm ùa vào phòng, Diễm mới cảm nhận được dường như thời tiết đang bắt đầu chuyển mình nhẹ nhàng để bước sang Xuân.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 97858)
em là mây, là thiên hà vũ trụ là mặt trời ngày, tinh tú ban đêm là mưa xa, là hạt nắng bên thềm là nước của sông, cội nguồn của biển
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 135086)
Tết năm nay, khi đi dự hội Xuân, Em sẽ đội lên bộ tóc của anh, trang điểm thật đẹp… để thấy mình được trở lại thời thanh xuân, tràn đầy sức sống…
20 Tháng Giêng 2012(Xem: 128160)
“Hoa là hiện thân của bà ngoại, một loài hoa thanh tao cao quí nhất đời…”. Má đã dạy tôi một triết lý lớn ẩn trong hồn mai nhỏ, hoa cứ lặng lẽ cho đời trọn vẹn hương sắc lẫn niềm tin…
19 Tháng Giêng 2012(Xem: 135108)
Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Đỗ Hải Ca Sĩ: Thanh Duyên
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 127302)
Hôm nay, qua khung cửa sổ sau nhà, những cánh đồng khô vàng úa bỗng trở thành một cánh đồng đầy hoa mai vàng rực rỡ. Thì ra những ngày xuân năm nào của tôi đang bắt đầu trở lại.
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 116898)
Thá́ng 12/2011 vừa qua Ngọc Dung có gửi tặng tôi cuốn Ngộ Nhận của giáo sư Kiều Vĩnh Phúc. Sau khi đọc, tôi có mấy hàng này, hy vọng nó không quá chủ quan.
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 125765)
Cũng cùng là một con vật hình thành từ tưởng tượng, nhưng ở hai phương trời Đông, Tây, con rồng được nhìn dưới hai lăng kính trái ngược nhau.
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 143311)
Tự nghĩ, Hương Xuân không còn đầy! Cảm nhận không còn ngất ngây! Do tuổi tác hay do tâm hồn mình "chai" đi mất!?
13 Tháng Giêng 2012(Xem: 98877)
Mùa Xuân cũng là lúc để "Ôn Cô Tri tân". Xin mời xem hoa của năm trước và những chậu sẽ nở vào tết năm nay.
13 Tháng Giêng 2012(Xem: 101273)
Con cháu Tiên Rồng mây gặp hội Hùm thiêng Âu Lạc nước dâng thời Ung dung phất phới cùng mây gió Chấp cánh cờ bay khắp biển trời.
11 Tháng Giêng 2012(Xem: 123670)
ôi nhớ và tâm đắc câu hát trong bản nhạc Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn: “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau…”.
09 Tháng Giêng 2012(Xem: 105821)
Mỗi lần mùa xuân sang Tuổi đời tăng thêm một Bến thời gian, năm tháng Hư ảo, cuộc đời trôi…
07 Tháng Giêng 2012(Xem: 144108)
Thơ Tưởng Dung – Nguyên Phan phổ nhạc – Hòa âm: Cao Ngọc Dung - Ca sĩ : Thùy An
06 Tháng Giêng 2012(Xem: 97256)
chập chùng mấy dặm sơn khê tàu muôn năm cũ đi về mai sau tay nghiêng gối một bên đầu lắng nghe thác đổ tuôn vào rừng sâu
06 Tháng Giêng 2012(Xem: 97869)
Rồi ta sẽ gặp nhau Dù tóc đã bạc màu Theo thời gian chồng chất Yêu thương vẫn dạt dào.
06 Tháng Giêng 2012(Xem: 96374)
Bóng hình xưa tưởng nhạt mờ Giờ đây rực sáng là nhờ NGỌC XUÂN Niềm vui mắt lệ trào dâng Mùa Xuân lại đến bâng khuâng cuộc đời
01 Tháng Giêng 2012(Xem: 35610)
... Vậy mà hơn nửa cuộc đời vẫn vất vả loay hoay, đôi khi bó tay, trước những cộng trừ nhân chia đơn giản của cuộc đời.
01 Tháng Giêng 2012(Xem: 98968)
Công viên ghế đá chiều vàng, Dòng sông tuổi nhỏ rộn ràng bên nhau . Thời gian thơ mộng qua mau, Nhớ hè Phượng đỏ như màu môi Em.
31 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 100427)
Xuân sang, Hạ đến, Thu tàn. Mùa Đông lạnh giá ngút ngàn trong tôi. Đưa tay, tờ lịch cuối rơi. Một năm mới đến bên đời lao xao.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 120345)
Cà phê còn đắng sao đêm cạn Thức mãi chờ rơi giọt cuối cùng Nhớ những dấu chân qua ngày tháng Đếm hoài mà nhớ cứ rưng rưng
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 104432)
Xin đời đôi phút bình yên Tham - sân - si bỏ lại miền phù hoa Gối tay dưới cội thông già Để nghe hương cỏ vô ưu ngập hồn...
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 32142)
* Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
23 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 138892)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Đỗ Hải Ca Sĩ: Châu Thùy Dương
19 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 103952)
Lá vàng rơi là chuyện thường em nhỉ Cũng giống như trăng lúc tận lúc rằm Hãy nhặt lên và ép vào trang vở Thật nồng nàn hương lá ngủ âm thầm.
16 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 119068)
Đêm Đông tiếng hát xa dần Như còn đọng lại cõi trần âm thương Và còn lưu luyến ngôi trường Biên Hòa hương bưởi ngát thơm một thời
15 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 96390)
Dường như trong sương khói Suối tóc nào buông lơi Bước giang hồ đã mỏi ... Một mình anh chơi vơi Anh vẫn thèm sống lại... Đêm Giáng sinh bên người...
13 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 129587)
Không hề có trong dự tính của tôi lần đầu đến Úc, nhưng cái duyên hội ngộ người xưa cho tôi cơ hội gặp lại khá đông anh chị em cựu học sinh trường Ngô năm cũ.
11 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 100929)
Orange những ngày Đông Sương che mờ phố bể từng đợt sóng nhớ mong vỗ bờ hồn quạnh quẽ
11 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 13763)
Ngập ngừng khép nhẹ cánh tiên Bướm vàng bước đến bên hiên tháng mười Chiều Thu thong thả rong chơi... Có hoa... có bướm.. .một trời dịu êm
08 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 134624)
Không biết từ bao giờ ngày Giáng Sinh đã trở thành ngày lễ hội chung cho toàn thể mọi người, không hề có chuyện phân biệt tôn giáo nào… .
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 88853)
Em về với tháng mười hai Đôi tà hương lượn tóc cài Giáng Sinh Hồn tôi thắp nến lung linh Trái tim xưng những tội tình yêu em
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 99877)
chờ nhau trên sân ga nhạt nắng, ánh chiều tà đường về xa diệu vợi tìm đâu bóng quê nhà
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 98426)
Mưa hay nước mắt tuôn dài... Cho em hứng đầy hai tay Muốn trao về anh một nửa Nhưng làm sao... làm sao đây?
30 Tháng Mười Một 2011(Xem: 21035)
Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ: Đỗ Hải & Thúy Hà
30 Tháng Mười Một 2011(Xem: 127210)
Thầy Trò Ngô Quyền lại có dịp họp mặt đầy ắp tình cảm ấm nồng trong một ngày vào Đông, với bao niềm vui và những nụ cười không dứt…
30 Tháng Mười Một 2011(Xem: 127046)
Tiếng hát ngọt ngào như hòa quyện trong tiếng sóng, tiếng vỗ cánh của một loài chim biển, được vọng đến từ một nơi xa vào đêm trăng sáng...
22 Tháng Mười Một 2011(Xem: 121438)
Những lời cảm ơn chân tình của những người Việt Nam lưu lạc quê người gời đến nhau trong mùa Lễ Tạ ơn của Mỹ có mang theo cả tấm lòng...
19 Tháng Mười Một 2011(Xem: 127171)
Tôi muốn dùng bài viết này để tri ân các thầy cô trong ngày lễ Tạ Ơn 2011.