Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Truyện Nguyên Nhung - Thơ Tưởng Dung: KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG

25 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 168026)
Truyện Nguyên Nhung - Thơ Tưởng Dung: KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG


KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG

truyện NGUYÊN NHUNG

 

nhin_trang1-content

Ngọc yêu trăng, dường như trăng là chứng tích duy nhất còn lại trong cuộc tình cuả Ngọc và Hiên, khi Hiên rời thành phố để trở ra đơn vị, và chàng đã không bao giờ trở lại. Hôm tình cờ gặp Hiên ở nhà chị Vân, sau mới biết chuyến về phép nào anh cũng ghé thăm chị, như để tìm một sự yên tĩnh cho tâm hồn, kể từ lúc anh giã từ khung trời Ðại Học lên đường nhập ngũ. Ngày Hiên chưa đi lính, khu vườn nhà chị Vân là nơi có những buổi họp mặt nho nhỏ cho những người bạn trẻ yêu thơ văn, thời gian đó anh đã từng đến đây, lúc ấy Ngọc còn ở lứa tuổi ô mai vừa chập chững những vần thơ non nớt đầu đời. . .

Ngọc vẫn nhớ lần đầu gặp Hiên ở nhà chị Vân, vô tình hai người cùng đến đó một lúc. Ngọc thích khu vườn nhà chị, tối hôm ấy mùi ngọc lan vẫn nồng nàn trong khoảng vườn tối, hay một mùi hương lạ mà Ngọc không phân biệt nổi, khi Hiên chạy ra mở cổng cho Ngọc đẩy chiếc xe vào.

Buổi tối hôm ấy vui hơn mọi lần, vì có thêm một người lính trẻ từ đơn vị về thành phố. Khi về, lúc đẩy chiếc xe ra khỏi cổng nhà chị Vân, Ngọc nghe lòng xôn xao vì tiếng cười của chị và tiếng nói ấm áp cuả anh vẳng theo, mùi hương cuả cỏ hoa vẫn nồng nàn trong khu vườn đã ẩm ướt sương khuya.

Ðêm mông mênh như một dải nhung màu thẫm. Ngọc vẫn còn nhớ lúc bất chợt ngước nhìn bầu trời đêm, những vì sao lung linh, Ngọc chợt thấy một mảnh trăng thật mỏng giát lên nền trời như một vòng cung. Mảnh trăng non nớt ấy tự nhiên in vào lòng Ngọc, vầng trăng như một dấu mở chưa có một lối khép. Ðêm ấy trên đường về, đôi chân Ngọc nhẹ nhàng theo vòng bánh xe lăn, mang theo hình ảnh của Hiên vào giấc ngủ...

Thế rồi Ngọc nhận được lá thư đầu tiên của Hiên từ đơn vị, đến bất ngờ khi Ngọc không hề ngóng đợi. Ðọc thư chàng, Ngọc hình dung mù mờ một vùng đóng quân xa xôi nơi đèo heo hút gió, treo lơ lửng trên bầu trời đêm một nửa vầng trăng mà Hiên đã mang theo ra mặt trận. Ðâu đó có một nỗi buồn, chút nhớ mênh mang và hình ảnh Ngọc chập chờn trong giấc ngủ không tròn trịa một cơn mơ.

Mang theo đó là khu vườn nhà chị Vân thật dễ thương, con đường trải sỏi với những cánh hoa tigôn màu hồng đan kín bờ giậu xanh, buổi tối còn ngửi thấy nồng nàn mùi hoa dạ lý ở góc vườn, mùi hoa bưởi, hoa chanh khiến không gian như ướt đẫm thơm tho. Khu vườn bỗng dưng trở thành nơi hẹn hò dù chưa hề một lời hò hẹn, Ngọc đã đến đây nhiều lần trước khi quen biết chàng, vì chỉ nơi đây Ngọc mới thấy vầng trăng là cuả riêng mình.

Ngọc chợt rùng mình khi nhìn thấy ánh hỏa châu soi sáng một góc trời, hình như chiến trận vẫn đang xảy ra ở đâu đó. Ngọc lại nghĩ đến Hiên, và mong đợi những ngày về phép tới. Ánh hỏa châu làm lu mờ đi vầng trăng non phả ánh sáng dịu dàng trên cảnh vật, Ngọc cứ ngỡ Hiên đã mang đi một nửa và nơi này, Ngọc còn giữ lại một nửa. Hiên không kể nhiều cho Ngọc nghe về nơi chàng ở, nhưng nhìn nét mặt Hiên, Ngọc đã đoán hiểu phần nào những gian khổ đời lính, và nỗi lòng chàng qua những bài thơ của Hiên gửi lại.

Chị Vân hỏi Ngọc nghĩ sao khi đọc thư chàng, và có viết thư hồi âm cho một người đã đi xa? Ngọc không trả lời chị, như đang ngần ngừ nhìn cây dạ lý ở một góc vườn nhà chị, mà càng về khuya khi trời đổ sương, mùi thơm lan tỏa khắp vườn. Ngọc chưa trả lời thư anh, như chưa bao giờ dám đến gần cây dạ lý vào buổi tối, vì sợ những con rắn lục. Cô bé học trò tâm hồn còn e ấp như nụ hoa chưa nở, nhưng nỗi vấn vương thì hình như đã gửi hết theo bóng hình của người lính ngoài mặt trận.

Mãi ba tháng sau Hiên mới về phép lần nữa, những chuyến về phép thường là sau những trận đánh, chàng được về dưỡng quân, lúc ấy lại có những người lính trẻ thay chàng ngoài mặt trận. Mỗi chuyến đi và về của chàng, thành phố vẫn bình yên, nhưng ở nơi xa xôi đó, đã có thêm những người nằm xuống. Mỗi lần Hiên trở về, chị Vân lại mời một số bạn thân đến nhà làm một bữa tiệc trà nho nhỏ mừng Hiên trở về bình yên. Hai chiếc bàn được đặt dưới giàn dây leo treo lủng lẳng những giò phong lan, không gian như thấm đẫm mùi hương của hoa cỏ.

Suốt buổi chiều hôm đó, Ngọc và Hiên bận rộn giúp chị Vân sắp xếp bàn ghế và bánh trái, Hiên nói lâu lâu về thăm chị Vân, anh lại được trở lại những ngày vui cũ. Khi thấy Ngọc nâng niu những đóa tường vi đang hé nụ thật xinh, Hiên bỗng cất tiếng hát. Giọng chàng thật ấm:

"Sáng nay, vừa thức dậy, nghe tin anh gục ngã giữa chiến trường. Vô tình, trong vườn tôi, hoa tường vi vẫn nở thêm, vẫn nở thêm một đoá. Không, tôi vẫn sống, tôi vẫn ăn và tôi vẫn thở, nhưng biết bao giờ, tôi nói được, những điều tôi ước mơ..."

Bài thơ được phổ nhạc nghe buồn quá, khiến Ngọc muốn rưng rưng nước mắt. Ngọc bảo Hiên:
"Anh hát hay nhưng buồn quá"
Hiên cười:
"Cho cả những điều anh muốn nói."

Sau này, khi Hiên trở ra đơn vị, còn lại một mình Ngọc mới nghĩ ra đấy là những lời tỏ tình đầu tiên lặng lẽ nhất, sự im lặng của tình yêu thật là tuyệt diệu. Tối hôm đó, chị Vân bắt Ngọc ngồi bên cạnh Hiên, khoảng cách thật gần đến nỗi Ngọc không biết đâu là của mình, đâu là của chàng. Vẫn những chuyện nắng mưa, Ngọc hỏi Hiên về những ngày chàng xa thành phố, Hiên nói cho anh quên, vì anh muốn có những giây phút thật bình yên, quên đi chiến tranh, quên những giây phút cận kề với nỗi chết. Càng về khuya trời càng ướt sương, nhưng Ngọc không thấy lạnh. Ðêm ấy Hiên đưa Ngọc về, hai chiếc xe song song trên con đường rợp bóng cây tối. Hiên nói chờ thư của Ngọc, cuối cùng cũng hết một đoạn đường, Ngọc chia tay anh ở đầu ngõ, Hiên vẫy tay nhìn Ngọc cười im lặng.

Chưa bao giờ Ngọc thấy trăng đẹp và dịu dàng như đêm đó, khu vườn nhà chị Vân như bao phủ, ngập tràn trong thứ ánh sáng mờ ảo của những gì không thật. Dưới bóng cây ngọc lan, Ngọc nghe Hiên hát lại bản nhạc ban chiều, với tiếng ngân trầm ấm mà Ngọc tưởng đó là những gì Hiên muốn nói cho riêng Ngọc:

" Biết bao giờ, biết bao giờ, tôi mới được, nói những điều, tôi ước mơ, tôi ước mơ..."

Không, anh đã nói rồi đó, người lính trở về từ trận địa mà nghe trong tâm tư còn âm vang tiếng đạn réo, tiếng bom rơi. Nơi ấy bóng tối như đồng lõa với sự chết, chắc có lúc anh đã nghĩ là mình không bao giờ trở về, hay cũng như không bao giờ nói hết những điều anh mơ ước.

Ngọc nhớ đôi mắt Hiên lay động như hai vì sao dưới ánh trăng và mùi thơm của hoa ngọc lan, khi Hiên hỏi Ngọc về dự tính ở tương lai. Ngọc nói mình thích làm cô giáo, để sống mãi với phấn trắng, bảng đen, vì thích không khí êm ả của trường học. Hiên trêu Ngọc, anh cũng thích lấy vợ làm cô giáo, để thay chồng nuôi dạy con nếu chẳng may người lính tử trận. Nghe Hiên đùa mà Ngọc vẫn cảm thấy một chút xót xa tràn ngập trong lòng . . .

Hiên lại trở ra đơn vị. Bây giờ những buổi tối có trăng nơi khu vườn nhà chị Vân, khi một mình đứng bên gốc cây ngọc lan, Ngọc không khỏi bùi ngùi nhớ chàng. Ngọc không còn cảm giác tình yêu là con rắn lục nép mình trên cây dạ lý, nhưng nỗi bất an vẫn xâm chiếm hồn nàng mỗi lần Hiên rời thành phố về đơn vị.

Lần này anh đi khá lâu mà chưa thấy thư về. Ðường ra miền Trung trắc trở những núi non, mìn bẫy, bom đạn, mỗi lần chỉ còn một mình ngồi nhớ kỷ niệm cũ, chỗ anh ngồi, lúc anh hát., Ngọc thấy mình nao nao muốn khóc. Buổi tối chia tay, hai đứa ngồi dưới gốc cây ngọc lan trước sân nhà, Hiên có kể Ngọc nghe nỗi băn khoăn của chàng về một cuộc chiến không lối thoát, đôi lúc chàng có cảm tưởng rằng những người lính nơi đèo heo hút gió ấy bị bỏ rơi, bởi những thiếu thốn tinh thần lẫn vật chất. Nơi thành phố gió cát với sương mù, dòng sông Dak-Pla chảy ngược nguồn với núi rừng trùng điệp . Ðất nước thật nên thơ nhưng dẫy đầy những bất an triền miên cho thân phận người lính. Ðơn vị Hiên nằm cách xa thành phố Kontum khoảng 4 cây số đường chim bay, chỉ có ngần ấy đường mà mỗi một lần di chuyển là một lần đối diện với chết chóc, đau thương.

Ngày cuối cùng còn ở thành phố, sao lần này Ngọc có linh cảm như chẳng bao giờ hai người còn gặp lại nhau nữa, khi Hiên xiết nhẹ những ngón tay mềm của Ngọc trong tay chàng. Những bản nhạc chàng hát cho Ngọc nghe hôm ấy sao buồn quá, tâm hồn chàng dịu dàng như một giòng sông, cho nên Ngọc hiểu rằng ngay với quân thù chàng vẫn có một sự bao dung, và chiến tranh đối với chàng quả là tàn bạo.

***

Sau mười năm tù Hiên trở về như một bóng ma, chàng thấy mình lạ lẫm với cuộc đời và ngơ ngáo giữa giòng đời. Mười năm qua chàng chưa hề được sống như người, để đến lúc được thả ra khỏi những vòng kẽm gai, chàng ngờ ngợ thấy mình như con thú vẫn bị săn đuổi, xung quanh chàng mập mờ những hàng rào kẽm gai vô hình giăng mắc đó đây.

Hiên sợ cả tiếng thở dài của mình, nghe như có gì u uất lắm. Chàng sợ cả tiếng bước chân mình, vì cứ ngỡ như bị ai đuổi theo đằng sau lưng để hạch hỏi lăng nhăng một điều gì . Còn ban đêm, tiếng chó sủa trăng cũng làm chàng rờn rợn nỗi ám ảnh đâu đâu, những vòng kẽm gai cứ quấn lấy chàng trong giấc mơ, khiến có lúc giữa khuya chàng hốt hoảng choàng dậy vì có cảm tưởng mình đang bị săn đuổi.

Vậy mà một hôm nào đó, Hiên chợt nhớ đến nơi chốn của những ngày phép cuối cùng trong đời lính. Ðó là căn nhà của chị Vân, khu vườn đầy những mùi hương hoa cỏ, con ngõ mát rượi bóng nắng xuyên qua những cành trúc mềm mại. Ngày chàng rời thành phố trở ra đơn vị, cuộc chiến xô đẩy chàng đi một bước dài hơn mười năm sau đó, từ đấy Hiên tưởng rằng chàng đã vĩnh viễn mất đi tất cả. Ở đấy một thời gian chàng có Ngọc, có một vầng trăng dịu dàng mơn trớn cỏ hoa, để chàng quên đi những năm tháng tuổi trẻ bị chiến tranh tước đoạt.

Không biết Ngọc bây giờ ra sao? Mười năm rồi, trận đánh cuối cùng của tiểu đoàn 1, trung đoàn 44, Sư Ðoàn 23 Bộ Binh, là trận đánh kinh hoàng trước nửa năm miền Nam bị rơi vào tay Cộng Sản. Chàng bị bỏ rơi giữa trùng điệp vây bủa của quân thù, trước khi địch tấn công, chúng nã xuống hằng ngàn trái đạn pháo suốt ba giờ liền. Buổi sáng hôm ấy khi căn cứ mờ mịt trong màn sương giữa núi rừng cao nguyên, Hiên còn ngồi uống ly cà phê nóng với người sĩ quan quân y của Tiểu Ðoàn. Vậy mà chỉ buổi trưa hôm ấy, Hiên đã nhìn thấy xác người bạn trẻ nằm vắt mình trên hàng rào kẽm gai, khi anh ta đang làm nhiệm vụ cứu thương, còn vị sĩ quan chỉ huy tiểu đoàn đã gục xuống với lồng ngực nát bấy, anh để lại người vợ trẻ với đứa con đầu lòng chưa chào đời ở hậu phương.

Trận đánh cuối cùng ấy là kết thúc cuộc chiến kéo dài 20 năm, chàng bị bắt làm tù binh. Sau mấy ngày lê lết tìm đường về Nam, Hiên lọt vào vòng vây của địch, lại bị đẩy theo đoàn tù binh dọc theo đường Trường Sơn, qua Lào, rồi khi cuộc chiến thực sự chấm dứt, chàng bị đưa trở lại vùng Ðông Hà. Cuối cùng, đoàn tù binh được đưa qua sông Bến Hải, trôi nổi qua nhiều trại tù miền Bắc. Ðầu trần, chân đất, quần áo tả tơi, người này dính với người kia như những mắt xích kéo lê trên con đường dẫn về địa ngục, chàng bắt đầu cuộc đời tù binh vào những tuổi đẹp nhất của đời người. Một đôi khi chàng có nhớ đến khu vườn nhà chị Vân, hình ảnh đẹp dịu dàng như một vầng trăng của người con gái mang tên Ngọc. Nhiều năm tháng về sau , chàng cứ bấu víu vào đó như một điểm tựa để đừng đánh mất dĩ vãng, khi nhìn vầng trăng mười sáu ngời ngời trên núi rừng vùng Việt Bắc.

Trên chiếc xe đạp cũ kỹ, người lính trẻ năm xưa nay buồn bã, ủ ê như một người đàn ông quá tuổi 40, như có sức réo gọi từ những con đường quen, Hiên trở về con ngõ nhà chị Vân lúc nào không biết. Mười năm rồi chàng có nghĩ đến sự thay đổi, và chàng bỗng lại nhớ đến Ngọc. Chắc gì chị Vân còn ở đó, và Ngọc có lẽ cũng đã lấy chồng, mười năm biệt tích không một cánh thư, dẫu có thay đổi chỉ là chuyện tất nhiên.

Vậy mà ngôi nhà của chị Vân vẫn còn đó, khu vườn vẫn còn đó, nhưng chất thơ thì hình như chỉ còn rơi rớt lại như vạt nắng chiều se sắt. Hai cánh cổng gỗ xộc xệch, trên chiếc cột gạch tái mét là tấm biển số nhà sơn xanh đã bạc màu, chỉ có giàn hoa ti gôn bên hàng giậu vẫn còn tươi tắn với những chiếc hoa đỏ hồng màu tim vỡ. Ðiều chàng xúc động hơn cả là chị Vân vẫn còn đó, gầy gò, đôi mắt sâu , mái tóc đã ngả màu muối tiêu và khuôn mặt hằn lên những đường nhăn cơ cực. Chị ôm chầm lấy Hiên, đứa em kết nghĩa năm xưa, Hiên cảm thấy những giọt nước mắt của chị chảy ấm trên vai áo chàng:

" Cậu đã về, chị tưởng không bao giờ gặp lại em nữa..."

Rồi chị nức lên khóc, hình như nước mắt không làm sao ngừng chảy:

" Hôm em về phép lần cuối rồi trở ra đơn vị, mãi không có tin của em, chị tưởng em đã chết. Mặt trận quân khu II lúc ấy dữ dội quá, mà họ tiến vào cũng nhanh, cả miền Nam như chìm trong cơn bão lớn..."

Hiên hỏi, khi nhìn tấm thân gầy guộc của chị:

" Chị làm gì để sống?"

Chị Vân nhìn quanh căn nhà đã trống trải những đồ đạc năm xưa, chị buồn rầu:

" Chị vẫn đi dạy, vất vả lắm mới lo được cho các cháu. Kịp lúc chúng nó vừa lớn lên, là lăn ngay vào đời tìm miếng ăn, chả học hành được bao nhiêu, chỉ mong yên thân thôi em ạ."

Rồi chị dẫn Hiên ra mảnh vườn nho nhỏ bao quanh nhà, khu vườn đầy những hoa cau, hoa bưởi, hoa hồng, hoa dạ lý năm xưa nay được thay vào những vạt rau cải, rau dền, rau muống, những dây khoai lang, bí rợ bò tràn lan trên mặt đất. Chị Vân cười nhẫn nhục:

" Chiều nay cậu ở lại ăn cơm với chị nghe, đọt bí vườn nhà xào tỏi ngon lắm em ạ."

Hiên cảm động vì những lời lẽ ân cần của chị, vẫn chân thành như mười năm trước, dù trong hiện tại, chàng đã nhìn thấy cái thê thảm của những cuộc đời không lối thoát. Tự nhiên chàng buột miệng hỏi, dù chưa định hỏi:

" Ngọc bây giờ ra sao hở chị?"

Chị Vân thẫn thờ nhìn vào một khoảng trống, như chị chưa chuẩn bị để trả lời câu hỏi của Hiên. Hiên lại hỏi:

" Chắc Ngọc lấy chồng rồi phải không chị?"

Chị Vân lắc đầu, rươm rướm nước mắt:

" Không, cô ấy đi lâu rồi, sau ngày em biệt tích ba năm. Chị không biết Ngọc có thoát không, vì nếu thoát được, Ngọc không nỡ nào quên chị. Trước khi đi, Ngọc có đến đây với chị nhiều lần, Ngọc yêu em nhiều lắm, cố chờ em ba năm mà không có tin về, cô ấy gửi chị tập nhật ký, dặn là nếu em có trở về, chị trao lại cho em ."

Có một cái gì đè nặng trên ngực chàng, khiến Hiên bàng hoàng đứng lặng một lúc lâu. Chị Vân đưa Hiên vào phòng khách, rồi vào buồng trong lấy đưa cho Hiên một tập giấy học trò đã ngả màu, được cột lại bằng một sợi nơ vàng, hình như nó đã nằm yên lâu lắm không có ai đụng tới. Chị nói:

"Chị vào nấu cơm nghe, lâu lắm rồi chị em mình không được ăn cơm với nhau, mà lại..."

Không biết chị định nói gì, hình như chị định nói "mà lại không có Ngọc", nhưng chị đã nén kịp khi nhìn thấy cái buồn thăm thẳm trong đôi mắt Hiên.

Ngọn đèn trần vàng úa hắt xuống căn phòng vẻ buồn rầu của một cuộc sống đầy những chịu đựng và chịu đựng. Mười năm từ cõi chết trở về không có Ngọc, chỉ còn đây những trang nhật ký, những lá thư không gửi vì không có một địa chỉ để tới. Những giòng chữ được viết bằng cảm xúc và nước mắt của Ngọc dành cho chàng với một vầng trăng khi khuyết, khi đầy. Hiên nhìn những giòng chữ nghiêng nghiêng, mềm mại của người xưa mà quặn thắt cả lòng.

" Anh dễ thương của em,

Thế là anh lại ra đi, những ngày về phép ngắn ngủi của anh trong khu vườn nhà chị Vân, vẫn mãi mãi là những kỷ niệm đẹp trong lòng em. Cứ mỗi lần chia tay, cứ mỗi buổi tối qua song cửa, nhìn vào bóng đêm mà bất chợt ánh hỏa châu lơ lửng một góc trời, em không tránh khỏi nỗi khắc khoải khi nghĩ về anh. Có bao giờ chúng mình không còn nhìn thấy nhau nữa không anh?

Không, anh sẽ về với em phải không Hiên? người lính trẻ tâm hồn đầy ắp chất thơ và nồng nàn như cỏ hoa, máu lửa, bom đạn, chết chóc vẫn không làm mất đi một vẻ đẹp sáng tươi của tuổi trẻ thèm khát bình yên. Anh đã kể em nghe về một vùng đồi cỏ xanh, ở đó đơn vị anh vừa xảy ra một trận đụng độ ác liệt với quân thù. Buổi sáng trên cây thông cành còn xém vết đạn, anh nghe có tiếng chim hót. Chỉ có người nghệ sĩ mới nhìn ra vẻ đẹp trong cái điêu tàn của đời sống. Tâm hồn anh, trái tim anh, dẫu trong hoàn cảnh xót xa nhất vẫn tìm ra điểm tựa để vươn lên, em yêu anh vì những điều nhỏ nhoi ấy, anh có biết không?

Hiên ơi! Anh có linh cảm gì không khi buổi tối chúng mình từ biệt nhau trong khu vườn nhà chị Vân, bàn tay em nhỏ bé trong tay anh như muốn trao gửi hết những yêu thương. Lúc ấy, em vô tình ngước nhìn vầng trăng tròn trịa đang phơi phới trên cây cỏ, lá hoa, bất chợt một áng mây đen vắt ngang che gần hết vầng trăng mười sáu, làm khu vườn của nhà chị Vân tối hẳn lại, em run rẩy với nụ hôn của anh. Bàn tay anh nóng ấm xiết nhẹ những ngón tay học trò bé nhỏ, anh muốn gửi gấm gì cho người ở lại?

Anh dễ thương của em,

Anh có biết là em đã ghi lại mấy vần thơ nho nhỏ, để anh hiểu được em yêu anh biết chừng nào:

"Người đi, đi khuất tôi còn ngóng,
Dõi mắt nhìn theo chút bụi hồng."


Em vẫn chờ anh về, người lính trẻ tội tình của thế kỷ 20, khi chúng ta sinh ra trong đất nước chiến tranh, cả một thời xuân xanh anh và em căng mắt nhìn quê hương quằn quại trong khói lửa. Ước gì anh trở về với em, để hạnh phúc như những chồi non đem mùa Xuân đến cho đôi mình, anh nhỉ!"

Chị Vân vẫn lui cui nấu cơm trong bếp, có lẽ chị muốn Hiên được một mình đọc những trang nhật ký của Ngọc, chìm đắm trong những kỷ niệm và cảm xúc của mười năm biền biệt vắng xa, nay chỉ còn lại một nỗi đau thương. Chị Vân đang nghĩ gì? Những vần thơ tuyệt vời hằng chục năm trước của cô giáo Việt Văn có còn không, hay chị đang tính toán những món ăn chiều nay cho người em kết nghĩa vừa trở về từ cõi chết. Những đọt bí xào tỏi với chút tóp mỡ, mấy con cá khô chiên , hai quả trứng tráng, người ta đã mất đi tất cả khi hiện tại chỉ quẩn quanh nghĩ về bữa cơm thường , như ngày xưa phải làm một mâm cỗ lớn.

Hiên xếp cuốn nhật ký và những lá thư chưa gửi của Ngọc viết cho chàng lại trên mặt bàn. Lát nữa đây khi ra về chàng đã có một thứ mang theo, như chàng sẽ suốt đời mang theo hình ảnh Ngọc, dịu dàng như một vầng trăng đến bất cứ nơi nào chàng đến. Mười năm rồi phải không Ngọc? Không biết giờ này em ở đâu, lưu lạc phương nào, hay đã bỏ xác ngoài biển khơi ? Nghĩ đến đây Hiên không khỏi rùng mình, khi nhớ lại những tháng ngày biệt giam ở trại tù Hà Tây, nhìn bạn bè kẻ trước, người sau lần lượt gục ngã vì đói, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác. Lúc đó Hiên đã mê đi, chàng sắp lả xuống và thấy mình mấp mé giữa hai bờ sinh tử. Chính lúc ấy Hiên thấy Ngọc chập chờn như ảo ảnh, nắm tay chàng kéo lên. Như có một sức mạnh vô hình, Hiên chợt chổi dậy, loạng choạng bước theo bóng Ngọc lờ mờ như khói sương. Và Hiên đã sống....

Tối hôm ấy, sau bữa cơm hội ngộ với gia đình chị Vân, lúc ra về, Hiên bàng hoàng thấy mùi hoa ngọc lan vẫn nồng nàn như buổi tối ngồi với Ngọc trước lúc chia tay, mặt trăng mười sáu tròn trĩnh nhô lên toả ánh sáng dịu hiền trên cây cỏ khu vườn tối. Tiếng chị Vân nói khẽ bên tai chàng:

" Chị có cảm tưởng là Ngọc vẫn quanh quẩn đâu đây. . ."

 Lúc Hiên dắt chiếc xe đạp đi ngang cây ngọc lan, chàng bỗng giật mình vì tiếng gió thổi lao xao trong vòm cây tối, nghe như những tiếng thì thầm của Ngọc ngày xưa. Thốt nhiên, hồn thơ của người lính trẻ năm xưa trong một phút giây chừng sống lại, Hiên thì thầm một vần thơ cho Ngọc:'

" Có phải em về? Em của anh...“

 NGUYÊN NHUNG



KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG

Thơ Tưởng Dung

(Cảm tác từ truyện ngắn “Khép Một Vầng Trăng” của Nguyên Nhung)


dem_khong_cung-content

 

"Khép một vầng trăng" chia nỗi đau

Nửa in gối chiếc, (nửa) soi tuyến đầu

Chưa lần hò hẹn, lời son sắt

Nhưng nợ đã thầm, duyên đã trao


"Khép một vầng trăng" lạc mất nhau,

Vườn xưa lối cũ, mình em sầu

Dõi mắt hỏa châu tìm nhân ảnh

Chỉ thấy lệ tràn trong đêm thâu!


“Khép một vầng trăng” chung nỗi đau

Nhà tan, nước mất lắm gian lao

Mười năm tù ngục, đời tăm tối

Vẫn có em cùng chung khát khao!

 

“Khép một vầng trăng” hẹn kiếp sau

Người về tan tác cuộc bể dâu

Ngọc lan, hương vẫn nồng trong gió

Hiên vắng, tìm em biết chốn nào?

 

TƯỞNG DUNG

(Tháng 5–2010)

 

*Ngọc Hiên là tên hai nhân vật chính

trong truyện “Khép Một Vầng Trăng”.

 

28 Tháng Tư 2011(Xem: 97902)
Bao nhiêu năm dù trùng khơi đằng đẵng Giờ xa xôi nghe vạn nỗi bồi hồi Bâng khuâng buồn nhớ một thời áo trắng Gửi Ngô Quyền trăm hoài niệm tinh khôi.
28 Tháng Tư 2011(Xem: 104902)
Tháng Tư, bạn có ngậm ngùi không? 35 năm về trước bạn đã thấy gì, bạn đã làm gì? Bây giờ bạn đang làm gì cho ngày 30 tháng Tư lịch sử.
26 Tháng Tư 2011(Xem: 66981)
xin mời đến xem phim Bolinao 52 để thấy chị Trịnh Thanh Tùng, một chs NQ đã có mặt trong phim tài liệu Bolinao 52, kể lại kỷ niệm hãi hùng của chị trên đường tìm tự do năm 1988.
25 Tháng Tư 2011(Xem: 31525)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Minh Trí
23 Tháng Tư 2011(Xem: 116767)
Đến tháng tư hàng năm, các cháu càng phải nhớ điều đó hơn bao giờ hết, các cháu nhé! Rồi sẽ có một ngày, chất xám Việt Nam thôi chảy ra ngoại quốc...
20 Tháng Tư 2011(Xem: 130015)
Nhớ không mày, trường Ngô Quyền xưa mình học, Thầy Bảo uy nghi, Hiệu trưởng cũ của mình, Giờ Thầy yếu rồi, bệnh nhiều, thương... thương lắm,
20 Tháng Tư 2011(Xem: 32948)
* Tiêu đề: Nhớ * Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu * Length: 5:33 minutes (5.09 MB)
16 Tháng Tư 2011(Xem: 141971)
Nuôi nuôi nấng nấng Từ đất mọc lên Không dễ gì quên Hoa bâng khuâng tím
14 Tháng Tư 2011(Xem: 106293)
Áo trắng trường xưa giờ nơi đâu? Lật trang lưu bút đã phai màu Ngô Quyền chung lớp còn mãi nhớ
10 Tháng Tư 2011(Xem: 108247)
Tháng tư nào em lang thang xứ lạ Mưa đổ hoài những giọt nhớ năm xưa Em quay đầu ngó lung về hướng biển...
09 Tháng Tư 2011(Xem: 102136)
anh mệt mỏi với một điều lập lại rất chán chường là: nỗi nhớ nhau ngày mở cửa nhớ râm ran trong nắng
07 Tháng Tư 2011(Xem: 37808)
Bác sĩ Nguyễn Xuân Nam chuyên khoa về giải phẫu trẻ em vừa được trường đại học Harvard bình chọn là một trong những bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ.
04 Tháng Tư 2011(Xem: 145823)
Buổi sáng mù sương rơi đọng đầy tay Xin tỏa ấm người đang lên con dốc Xin bụi đỏ xếp hàng thành ca khúc Mở lời yêu như đã phải lòng nhau
02 Tháng Tư 2011(Xem: 35126)
Dưới đây, được trích từ những bài văn có thật, và được đăng trên Phụ san Làng cười, Xuân Tân Mão 2011.
01 Tháng Tư 2011(Xem: 67698)
Anh như tia nắng xuân nồng ấm Nghiêng chiếu đời em vạt cỏ non
01 Tháng Tư 2011(Xem: 132720)
Dẫu lưu lạc nơi xứ mình hay xứ người, tất cả các cựu HĐS Biên Hòa sẽ không quên một thời ...
01 Tháng Tư 2011(Xem: 34633)
* Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
24 Tháng Ba 2011(Xem: 154810)
Em mơ có một ngày Bên đàn con cháu ngoan Ôn từng trang Sử cũ Rất kiêu hùng VIỆT NAM
21 Tháng Ba 2011(Xem: 31138)
Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Thanh Hoa
12 Tháng Ba 2011(Xem: 69997)
Nhạc và lời: Phạm Chinh Đông – Hòa Âm: Đỗ Hải – Ca sĩ: Quốc Duy
11 Tháng Ba 2011(Xem: 72443)
- Thơ Trần kiêu Bạc - Hồng Vân diễn ngâm.
10 Tháng Ba 2011(Xem: 161758)
Tháng ba có một ngày Của bà, mẹ và em Đếm gần hết ngón tay Số tám tròn rực rỡ.
27 Tháng Hai 2011(Xem: 24879)
(Xin bấm vào giữa bất cứ hình nào để xem cho rõ)
18 Tháng Hai 2011(Xem: 142158)
Sông ngưng trôi mà đêm chẳng ngừng trôi Đêm qua hết, sông vẫn dòng sông cũ Nước vẫn nước xưa, gió vẫn qua lối nhỏ Chỉ có ngày thơ đi mất theo dòng đời!
16 Tháng Hai 2011(Xem: 31937)
# Tiêu đề: Anh trao em # Artist: Ngô Càn Chiếu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Ngô Càn Chiếu # Lyricist: Ngô Càn Chiếu # Length: 4:36 minutes (4.22 MB)
11 Tháng Hai 2011(Xem: 57248)
Xin lòng chỉ bâng khuâng Tim chớ nên thổn thức Xưa ta dại, ta khờ Nay ta mãi còn ta!?
05 Tháng Hai 2011(Xem: 132325)
Và khi biết anh tuổi Mẹo, Duyên suýt bật cười vì chợt nhớ đến câu “thần chú” của mẹ ngày xưa: “Hợi Mẹo Mùi, là duyên tam hạp”. Mình là tuổi Mùi. Anh ấy là tuổi Mẹo, vậy là tốt duyên rồi!
02 Tháng Hai 2011(Xem: 30515)
# Tiêu đề: Khúc Hát Mùa Xuân # Artist: Ngô Càn Chiếu & bạn hữu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Cao Ngọc Dung # Lyricist: Ngô Càn Chiếu
31 Tháng Giêng 2011(Xem: 129811)
Anh biết không? Hương vị Tết bên này chỉ mới vừa phảng phất đôi chút chưa kịp đọng lại thì đã bay biến đi đâu mất rồi...
29 Tháng Giêng 2011(Xem: 29431)
ĐÔNG TÀN - Nhạc và lời: Đào Lê Văn – Ca sĩ: Thành Nguyên. Em về mau nhé! Cơn mưa đã tàn Mùa mưa lũ nguôi ngoai từ em Về đi em!
25 Tháng Giêng 2011(Xem: 48108)
... ông ước ao đám mây trắng ngang trời kia sau khi bay vòng quanh... quả đất tròn sẽ lại bay về đây!
20 Tháng Giêng 2011(Xem: 137441)
Bây giờ muôn nẻo hoàng hôn Ánh trăng vàng võ ngõ hồn xanh xao Trả anh âu yếm ngày nào Bước chân lầm lỡ lạc vào lối yêu.
19 Tháng Giêng 2011(Xem: 126211)
Cám ơn và hẹn gặp lại các thân hữu nhé ! Mây trắng ngang trời đã quay về và sẽ quay về nữa… , rồi mây trắng lại bay đi…
17 Tháng Giêng 2011(Xem: 137694)
Mãi cho đến bây giờ, mỗi tuần chị đều ăn khoai lang, không phải vì thích loại củ ngọt bùi mầu vàng cam, không vì phải ăn độn...
14 Tháng Giêng 2011(Xem: 211589)
biển về trãi cát em nằm giao thừa sóng hát thì thầm ca dao ru em giấc mộng xuân đầu một nhành hoa biển lộc vào tay em
14 Tháng Giêng 2011(Xem: 155431)
Xuân áo bay trên triền sông bát ngát Rợp hoa vàng nắng đổ hát say mê Chiếc đò ngang rẽ nước sông xanh mát Chở yêu thương, chở trọn vẹn câu thề.
12 Tháng Giêng 2011(Xem: 168419)
Tựa Đề: Đôi Tay Mùa Đông. Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Quang Sáng
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 127697)
Đối với tôi, môn học nào với thầy – cô nào lại không để lại những kỷ niệm khó phai trong lòng của một người học trò.
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 127856)
Hôm nay lại dự tiệc nhà anh chi Kiệt Chung, ngoài Thầy Cô và bè bạn lại có sự tham dự số đông đồng hương Biên Hòa và thân hữu.
06 Tháng Giêng 2011(Xem: 58764)
Anh lại đi trời đông mưa lay lắt Giot nhớ thương giăng mờ mịt sông chiều Ba nhịp cầu đìu hiu hoàng hôn vắng Một mình em trở lại đếm sầu rơi.
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 26437)
Trăng mơ hồ, nước mơ hồ Thuyền ai thấp thoáng ven bờ sông khuya Sương bàng bạc đêm ảo huyền Miên man theo gió tiếng đàn xa xưa
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 31898)
# Artist: Ngô Càn Chiếu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Ngô Càn Chiếu # Lyricist: Ngô Càn Chiếu # Length: 5:09 minutes (4.72 MB)
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 120212)
Từ quê nhà Việt Nam, ở Miền Trung giữa mùa mưa bão lạnh lùng , tôi rất vui và cảm thấy rất ấm lòng khi nhận được email thăm hỏi của bạn gửi cho tôi từ nước Mỹ xa xôi.
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 171229)
Cảm ơn người đã vui gieo hạt Trên đất phì nhiêu tuổi thơ nầy Thương từng đôi mắt tròn trong vắt Giữ được hồn quê trong tuyết bay.
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 57743)
Mây nhớ mùa đông bay lang thang Buồn ủ ê theo lá úa vàng Giăng hờ hững chờ đông phong lạnh Thả sương chiều rơi xuống mênh mang.
21 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 30287)
# Tiêu đề: Đêm lung linh # Artist: Ngô Càn Chiếu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Ngô Càn Chiếu # Lyricist: Ngô Càn Chiếu
18 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 136039)
Ngày xưa ấy tôi và các bạn còn rất trẻ, hầu hết các Thầy Cô cũng rất trẻ. Ngày xưa ấy cách nay hơn năm mươi năm. Tuổi học trò, thời thơ mộng, thời gian đẹp nhất của con người nay còn đâu.
17 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 49347)
có phải em vừa say rượu thánh? vì anh, đôi mắt tỏ nghìn câu có phải tiên thiên đang chớp cánh? tháng chạp huy hoàng rợp ánh sao
17 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 71152)
Cùng cất tiếng hát với tôi người ơi, cho mưa thôi rơi trên đường đời, về nơi có quê hương nắng ấm tươi đẹp mãi
16 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 172572)
Xin em giữ giùm một tiếng chuông ngân Rúc vào chăn êm còn vang chuông đổ Cất cho anh chút chuông lùa qua khe cửa Chuông của Nhà Thờ, chuông của tim anh!
11 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 49278)
Những bông hoa cuối mùa, dường như vẫn giữ lại trong lòng Ngọc biết bao kỷ niệm một thời tuổi trẻ dễ thương nhất của cuộc đời, mà những kỷ niệm ấy như những tiếng chuông mùa Giáng Sinh, vẫn ngân nga trong lòng nàng mỗi mùa Giáng Sinh trở lại.
10 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 30698)
BÊN BỜ NHÂN GIAN - Thơ Hà Thu Thủy - Phạm Chinh Đông phổ nhạc– Ca sĩ Thanh Duyên trình bày. Em tóc ngắn lay buồn như lá cỏ, mắt nâu hiền cho nắng ấm đời anh.
09 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 55134)
Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng Đã biết được gió đi không trở lại Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy Em trở về trong mây xám mùa Đông!
04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54259)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62429)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47207)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 123954)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
26 Tháng Mười Một 2010(Xem: 24200)
Bao nhiêu năm trôi qua, nhưng ánh mắt rạng rỡ của các em mồ côi ở cô nhi viện năm xưa vẫn soi sáng cả một ký ức của cả nhóm bạn mà sau này lưu lạc từ Đông sang Tây của nước Mỹ,
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 31179)
Mỗi năm vào dịp Lễ Tạ Ơn ờ Mỹ, chs NQ nhắc nhau cùng bày tỏ lòng biết ơn các đấng sinh thành, quý Thầy Cô đúng như tinh thần lễ giáo Đông phương...
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 30069)
TẠ ƠN NGƯỜI - Nhạc và Lời Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải - Ca sĩ Thanh Hoa
17 Tháng Mười Một 2010(Xem: 30243)
* Tiêu đề: Tạ ơn đời * Artist: Ngô Càn Chiếu * Composer: Ngô Càn Chiếu * Harmonist: Ngô Càn Chiếu * Lyricist: Ngô Càn Chiếu
15 Tháng Mười Một 2010(Xem: 34831)
# Tiêu đề: Mênh Mông Chiều Thu # Artist: Ngô Càn Chiếu # Composer: Ngô Càn Chiếu # Harmonist: Ngô Càn Chiếu # Lyricist: Ngô Càn Chiếu
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 26146)
Thơ: Trần Kiêu Bạc Nhạc: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Đỗ Hải Ca Sĩ: Châu Thùy Dương
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 63889)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 134272)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48417)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 116296)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
28 Tháng Mười 2010(Xem: 95257)
Và hạt giống thương yêu lan nhanh, phát tán xa hơn, vượt qua mọi biên giới của chủng tộc, mọi khác biệt cùa màu da…
27 Tháng Mười 2010(Xem: 280285)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57355)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi
21 Tháng Mười 2010(Xem: 57536)
một nhóm cựu học sinh Ngô Quyền đã góp mặt trong Dạ Tiệc Gây Quỹ 2010 của cựu học trường Trung học Saint Paul, vào chiều chủ nhật 26 tháng 9 năm 2010, tại nhà hàng Diamond Seafood Palace
17 Tháng Mười 2010(Xem: 33116)
Anh muốn nói với em Hôm nay trời thật xanh Có chiếc lá thu mong manh Bay bay trong gió xa cành
17 Tháng Mười 2010(Xem: 51521)
Từ những tình cảm đầy ấp tình người bên cạnh Thầy Cô, gia đình Ngô Quyền đã có buổi họp mặt chiều thứ sáu, ngày 8 tháng 10 năm 2010 với anh chị Nguyễn Quý Hy, khóa 7 đến từ Việt Nam.
08 Tháng Mười 2010(Xem: 215565)
Đêm thu trầm lắng Đang phủ vây khắp trời Đêm quạnh vắng Mong manh giọt sương rơi
08 Tháng Mười 2010(Xem: 67714)
Thu vào đây rồi, trong suốt mắt thủy tinh Nghe mát rượi bình trà xanh sủi bọt Một chút Thu thôi, đã gọi đàn chim hót Ngàn Thu chảy về, chắc nước lọc tràn ly!
29 Tháng Chín 2010(Xem: 123601)
Cầu mong Cô đi an bình, thanh thản. CHS NQ khóa 15, 16 và 17 luôn nhớ đến Cô
29 Tháng Chín 2010(Xem: 53317)
Thơ Tưởng Dung - Phổ Nhạc Đào Lê Văn - Hòa Âm Hoàng Anh- Ca Sĩ Tịnh Uyên.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 114791)
Mến tặng Tuấn, một người bạn ở cùng dãy phố Nhất.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 119223)
Là một trong những học sinh xuất sắc của trường Ngô Quyền, Phạm văn Xuân cùng các bạn của lớp B2 như Hồ Chí Tường, Đỗ Thái Hùng đã là niềm tự hào của các cựu học sinh khóa 7.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 124696)
Tôi bẻ cong nỗi nhớ thành vòng tròn Chia mỗi đứa một cung tròn phân nửa Mỗi bên có Thầy Cô, bạn bè trang lứa Có cánh phượng hồng lẫn tiếng ve ngân
25 Tháng Chín 2010(Xem: 99878)
Tinh mơ chạy lên đồi Cỏ cây vừa thức giấc Trời cao xanh vời vợi Sương ngàn giọt giăng giăng.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 42332)
Triết lý giáo dục tìm ở đâu ra? Thưa nó nằm ngay trong bộ Sách Dân Tộc, gọi là KINH ĐIỂN tức là Lĩnh nam Trích Quái, Việt Điện U Linh, Ca dao tục ngữ, Tứ Thư Ngũ Kinh.
14 Tháng Chín 2010(Xem: 43635)
Tôi rời mái trường đại học Đà Lạt để “xuống núi” hành hiệp giang hồ vào giữa năm1963. Năm với nhiều biến động nhất thời tuổi trẻ của tôi. Vậy mà nay đã ngót nghét non nửa thế kỷ trôi qua.