MỘT THUỞ…
Thương tặng các bạn niên khóa 1970-1977
Một ngày đẹp trời, có một quyển Đặc san Ngô Quyền bay nửa vòng trái đất đến tay tôi. Mừng đến rơi nước mắt. Cám ơn quý ông anh Nguyễn Liễu, Nguyễn Mai đã gửi về. Cám ơn Ban biên tập và tất cả các thầy cô, các anh chị đã cho tôi những phút giây trở về với kỷ niệm học trò.
Thức trắng đêm để đọc hết quyển sách (thức đêm mà chẳng thấy đêm dài), tôi mân mê đọc từng câu từng chữ, vô cùng cảm động khi nghe nhắc đến tên các thầy cô yêu quý. Kỷ niệm học trò lần lượt hiện về. Sau này lớn lên, muốn được một lần về thăm trường cũ, nhưng lại sợ mình bị lạc lõng bơ vơ. Có một lần nhân danh phụ huynh học sinh, tôi được dịp về trường, tôi lang thang từ dãy lầu trước đến dãy lầu sau, dãy lầu mới, rồi thư viện, phòng thí nghiệm... phảng phất đâu đây bóng dáng của Diệu Hương, Thanh Loan, Thanh Phượng, Đinh Hương, Thúy, Dẫu, Chi Đặng, Chi Nguyễn, Phương Mai, La Thu Thủy, Bạch Tuyết và nhiều, nhiều nữa....
Là một trong những lớp được xếp loại ngoan, thông minh, giỏi, chăm chỉ nhất khối nên lớp chúng tôi được cưng lắm, tâm lý các thầy cô cũng thích và yên tâm khi dạy lớp chúng tôi. Nhưng không thể nào giấu được bản chất của giai cấp thứ ba (sau quỷ và ma) lâu được. Một ngày nọ, giai cấp thứ ba tất yếu lộ diện. Sau khi cả lớp bàn bạc thống nhất, chúng tôi chọn Thầy giáo môn Công dân là đối tượng vì thầy trẻ, hiền lại vui vẻ, thỉnh thoảng lại hát cho chúng tôi nghe. Theo thông lệ đầu giờ thầy gọi vài bạn lên trả bài. Thầy mở sổ ra, cây viết từ từ di chuyển cùng với nhịp đập của mấy mươi con tim. Bất chợt, một bạn đứng lên: - Thưa thầy, xin lỗi thầy hôm nay em không thuộc bài.
Nói xong bạn tự động quỳ gối lên ghế, 2 tà áo dài rủ mình chịu tội.
Thầy giáo ngẩng lên, chưa kịp phản ứng thì tiếp theo một bạn khác cũng làm y như thế, và tiếp tục một bạn nữa, bạn nữa... Ơ hay lớp trưởng, lớp phó và... cả lớp đã quỳ lên ghế rồi.
Sau một thoáng bối rối thầy bình tĩnh:
- Thôi học bài mới.
Lớp trưởng nhỏ nhẹ:
- Thưa thầy quỳ thế này làm sao học được.
Thầy trợn mắt:
- Thì ngồi xuống mà học, tôi đâu có bắt các em quỳ.
Lớp trưởng:
- Dạ, nhưng thưa thầy, thầy chưa tha tội.
- Tôi không phạt nên không cần phải tha tội.
- Nhưng thưa thầy, mỗi đứa tự nhận thấy mình có lỗi và tự phạt, nếu thầy không tha lỗi thì lương tâm tụi em cắn rứt và tiếp tục tự phạt mình.
Thầy lặp lại:
- Tôi không phạt nên không tha.
- Dạ, không tha quỳ như vầy sao học được.
Giữa cái không khí im lặng như tờ ấy, một giọng nhỏ xíu từ xóm nhà lá động viên: “Lớp trưởng, cố lên”
Chúng tôi giả vờ hối hận khoanh tay quỳ gối, ra cái trò ăn năn lắm lắm, để một mình lớp trưởng vừa quỳ vừa đối thoại với thầy.
Sau 2 phút suy nghĩ, thầy bỏ lớp lên phòng Giám thị, chờ thầy đi khỏi, chúng tôi nhảy xuống cho đỡ mỏi và cười ồ sung sướng. Một đứa phát biểu:
- Tao ngồi kế cửa sổ nên khi thầy đi ngang tao thấy ổng tủm tỉm cười, ổng không có giận đâu. Và rồi mấy chục cái miệng thi nhau chót chét, ra điều hớn hở lắm.
Nghe tiếng guốc khua, lớp trưởng thông báo: “Về vị trí quỳ như cũ, cô giám thị Giàu xuống”.
Quả thật cô Giàu xuống chứng kiến chúng tôi đang quỳ, thái độ thành khẩn và lớp trưởng tiếp tục đôi co với cô Giàu như hồi nãy (vẫn lòng vòng cái lý sự cùn: không phạt không tha, không tha cứ quỳ).
Cô Giàu bật cười và nói: - Thôi phá thế đủ rồi, học đi.
- Cô ơi còn có 15 phút hà, học gì nữa.
- Thế thì nghỉ, nhưng phải trật tự để lớp bên cạnh học.
Chúng tôi đồng thanh: Dạ.
Chờ cô đi khỏi chúng tôi nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
Hình như thầy giáo đang ở trên phòng giáo sư cũng nhoẽn miệng cười thông cảm với lũ học trò nghịch ngợm.
Hôm sau và liên tiếp các hôm sau nữa, thầy cô nào đến lớp cũng chào chúng tôi bằng mấy từ “nghịch ngợm nhỉ”, “phá quá”, “lắm trò thế”... với ánh mắt đầy thương yêu, thông cảm.
Nguyễn Thị Hoa (Ròm)