Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thơ Ngyễn Thị Thêm - BÀI THƠ CHO EM

07 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 8687)
Thơ Ngyễn Thị Thêm - BÀI THƠ CHO EM

BÀI THƠ CHO EM


65__baithochoem__them_nguyen-content 

Thầy viết bài thơ cho em,

Khi máy bay đã rời phi đạo,

Bỏ lại từng ô vuông, xoay tròn điên đảo,

Cũng như em, theo lốc xoáy đã bay cao.

Thầy: Ông già lỡ vận xuống đời,

Em: một thương gia gặp thời đang phất.

Em huyên thuyên với những áp phe nhà, đất

Những đô la và tiệc rượu thâu đêm.

Thầy lặng yên, lạc lõng muộn phiền.

Sao không nghe em nói về bạn nghèo, dân đói,

Thầy nhìn em bối rối,

Tan vỡ, nát vụn những niềm vui.

Ông thầy ngày xưa, đứng đó ngậm ngùi,

Nghe đắng chát bờ môi, tim thầy em bóp nát.

Em nói; “Vui lên đi thầy ơi!

Quê hương mình đổi mới,

Ngôi trường, con đường xưa đều khác hết phải không?

Lối giáo dục ngày nay, tất cả hòa đồng,

Thầy trò ngang nhau, không còn tôn ty, ngăn cách nữa,

Em say sưa chiến thắng,

Thầy nhìn em ngậm ngùi,

30 năm, vật đổi sao dời,

Thầy phiêu bạt xứ người, tìm tự do đã mất,

Em trưởng thành với mánh mun, đảo điên vật chất,

Em với thầy, hai lý tưởng khác xa nhau

Thầy chia tay em,

Như chia tay bảng đen phấn trắng,

Mái trường xưa và tất cả niềm vui

Hành trang hôm nay trĩu nặng, ngậm ngùi

Mang tâm sự u hoài của ông giáo già lỡ vận.

Giã biệt em,

Và quê hương yêu dấu

Tuổi đã cao,biết còn có ngày về?

Tấm xương tàn, theo gió gửi về quê,

Rãi tấm lòng hoài hương về non cao biển rộng.

Chào em, Người học trò bé bỏng.

Ngày xưa.

 

(Viết cho thầy tôi)

 NGUYỄN THỊ THÊM

10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24800)
vớt vầng trăng chết trên hồ cũ mai táng cùng ta-với-nỗi-buồn? Em vất vả trôi theo đời huyên náo Còn nhớ gì… thuở tháng bảy mưa ngâu.
10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 30084)
Và như một thói quen không bỏ được, những hàng cây phượng vĩ trong ký ức luôn hiện hữu trong các câu chuyện tôi kể, vẫn rực rỡ như bao giờ.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 10135)
Chuyện tình cảm thời đi học tuy lãng mạn nhưng nhẹ nhàng, có thể chấp nhận được, chứ những chuyện tình nho nhỏ thời đi lính nếu dại dột kể ra, chắc chắn không yên thân đâu.
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 11515)
Tôi về dẫn theo hồn tôi lạc phong phanh như thể chiếc áo nhầu tóc xưa đã trở màu - thiên lý hỏi người còn có nhận ra nhau?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8921)
Bao nhiêu nước mắt-nụ cười Bao nhiêu tiếc nuối - ngậm ngùi chưa vơi Ngô Quyền ơi… Ngô Quyền ơi... Làm sao em giữ một thời đã qua?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8035)
Điều sau cùng, tôi muốn nói là chúng ta nên cảm ơn Thượng Đế đã tạo ra quả đất tròn. Nhờ đó, chúng ta mới có dịp gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách để sống lại những kỷ niệm mà suốt đời chúng ta không thể nào quên.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 27295)
vì Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 114043)
Tôi xa người, buồn như tiếng ve Nỉ non vang trong gió trưa hè Tóc thôi bay, bờ vai nắng gội Nghiêng xuống đời, một bóng đơn côi!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 28675)
Chung quanh tôi còn biết bao tình thương ràng buộc vây quanh mà ngẫu nhiên, người đầu tiên nhắc nhở cho tôi điều ấy khi tôi từ đường ranh sống-chết trở về chính là thầy Sái.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8026)
Ngày nay cả Thầy và trò cùng nghỉ hưu trên đất người, cách xa quê hương nửa quả địa cầu; và nhớ, viết bằng khung cảnh ngôi Trường Ngô Quyền chỉ còn trong ký ức.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 8388)
Xa nhau mang nỗi nhớ mong Ngô Quyền hình ảnh phượng hồng còn vương Biên Hòa phố nhỏ giọt buồn Mái đầu trắng điểm cầu sương mây ngàn
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 26474)
Nghĩ về một thời tuổi trẻ băn khoăn Là thấy lại phía Tây ngôi trường cũ In dấu chân ai xanh bìa vạt cỏ Hạt cát dãi dầu đau gót guốc cao
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 24677)
Thầy Cô ơi! Bạn bè ơi! Xin giữ cho tôi những kỷ niệm vàng son mà tôi đang giữ dù mai nầy dòng đời tiếp tục chia xa!
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 25487)
Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh (Trần Dạ Từ)
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 22907)
Tôi xa Ngô Quyền đã từ lâu Tóc xanh giờ cũng đã phai mầu Nhớ cô tôi bước đi trong nắng Thấy áo lam che mát mái đầu.