MGTT 40 - TẠ ƠN THẦY CÔ - THANKSGIVING 2014
Tháng 11, cuối năm lấp ló rất gần, người ta chuẩn bị tạ ơn ân nhân, tạ ơn cả cây cỏ, đất trời cho mưa thuận gió hòa để mùa màng tốt đẹp nuôi con người ăn no mặc ấm. Nhân Lễ Tạ ơn ở Mỹ, xin nhắc lại vài kỷ niệm thời Trung học và xin cảm tạ công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ, công ơn dạy dỗ, bảo ban của thầy cô trong suốt thời đèn sách.
Thầy Phạm Tấn Bình (Pháp văn) và 7/8 – K15
Lâu lâu gặp nhau, sau ba điều bốn chuyện hỏi thăm nhau, bao giờ chúng tôi cũng có những câu đối thoại không thể thiếu:
- Có tin gì mới về mấy thầy cô không?
- Cũng không có gì mới, hy vọng "no news is good news"
...
- Lâu ghê tụi mình không gọi điện thoại thăm Thầy Bình.
- Gọi liền bây giờ nghe.
…
Tiếng Thầy vọng qua miền Tây Nam từ vùng Đông Bắc của Mỹ nghe vẫn như xưa, không khác giọng nói Saigon trầm ấm của Thầy dạy Pháp Văn (như chương trình) và lễ nghĩa (những lúc đã học xong bài) ngày chúng tôi còn ngồi ở ghế Ngô Quyền .
- Thầy cảm ơn tụi em lúc nào cũng nhớ đến Thầy.
Không hẹn mà cả bọn cùng lên tiếng qua speaker phone: "Đó là bổn phận của học trò với thầy cô giáo cũ, tụi em phải cảm ơn Thầy mới đúng"
…
Khi bầu trời trở nên xám đục dưới cái lạnh của mùa Đông ở Bắc Mỹ, từ Toronto, bác sĩ C. (7/8 ngày xưa) chân mang ủng, đầu đội tuyết, ra Bưu điện gởi thuốc suyễn từ Canada qua Mỹ cho Thầy. Các nam sinh khóa 15 nhớ rất rõ Thầy Phạm Tấn Bình vì Thầy vừa dạy mỗi tuần 6 giờ Pháp văn vừa là GS Hướng dẫn liên tục 3 năm từ lớp 7 đến lớp 9. Từ năm lớp 7, cả lớp đã thấy Thầy lên cơn suyễn, không thở được ở một giờ học cuối tháng 12 khi trời trở lạnh. Học trò lớp 7 xanh mặt vừa sợ vừa thương Thầy mà không biết phải làm gì?
Bao nhiêu năm trôi qua, những cậu bé lớp 7 ngày xưa, bây giờ là những ông trung niên, hai vai nặng gánh áo cơm, tâm trí đủ thứ lo toan của một người chủ gia đình, ưu tư của một người Việt Nam yêu nước, nhưng vẫn không quên vị Thầy cũ thường bị những cơn suyễn kéo về hành hạ khi trời trở lạnh.
Cô Trần Thị Minh Tâm (Sử Địa) và 7/1 – K15
Cô dạy chúng tôi chỉ một giờ Sử mỗi tuần nhưng chúng tôi nhớ Cô rất nhiều vì hình như Cô là một trong số những GS trẻ nhất trường NQ đầu thập niên 70. Hồi đó còn non nớt, khờ dại, không đoán được Cô mấy tuổi nhưng trông Cô không khác các anh chị học lớp 12 nhiều lắm, nhất là vào những hôm Cô mặc áo màu nhạt. (Chưa thấy Cô mặc áo dài trắng bao giờ, có lẽ vì sợ bị lầm là học trò.)
Có lần Cô cùng Cô Ngô Bích Liên dẫn chúng tôi đi cắm trại một ngày ở núi Châu Thới. Cô Liên dạy nữ công nên đã hướng dẫn học trò chuẩn bị thức ăn. Cô Tâm là quản trò, điều khiển chúng tôi chơi các trò tập thể.
Cả một đoàn học trò con gái lớp 7 đạp xe mini chở nhau hay đi một mình, đi hàng hai nối đuôi nhau rất kỷ luật. Cô Liên chở Cô Tâm trên chiếc Yamaha màu xanh dương, chạy lên chạy xuống từ đầu đến cuối đoàn, make sure không có đứa nào bị … bốc hơi dọc đường.
Buổi cắm trại hôm đó vui và để lại trong ký ức chúng tôi nhiều kỷ niệm cho đến tận bây giờ. Một trong những hình ảnh chúng tôi nhớ nhất là trò chơi đố vui để học, đặc biệt là môn Sử, vì Cô Tâm là GS dạy Sử của chúng tôi năm đó. Cô Tâm điều khiển chương trình, Cô Liên làm giám khảo. Các Cô vui lắm vì học trò rất ngoan, và thuộc Sử. Khi trao phần thưởng tinh thần cho cá nhân và đội thắng giải, Cô Tâm cười rất tươi và nửa đùa nửa thật:
- Thuộc Sử như thế thì sau này có phải đi đến chân trời góc bể nào chắc chắn các em cũng nhớ mình là người Việt Nam với 4000 năm văn hiến.
Lời nói đùa năm xưa thành sự thật. Biến cố tháng 4 năm 1975 làm một số chs Ngô Quyền phải sống lưu lạc ở khắp mọi nơi, cách xa quê nhà bằng cả một đại dương. Đúng như Cô Tâm đã... tiên tri 40 năm trước, chúng tôi không quên Việt Sử mặc dù có rất nhiều thứ học được năm xưa đã rơi rớt dọc đường theo năm tháng…
Chúng tôi nhớ đến Cô Ngô Bích Liên không chỉ ở những đường kim mũi chỉ, nhớ đến Cô Trần Thị Minh Tâm không chỉ ở các bài Việt Sử mà còn nhớ đến các Cô với những lời khuyên đầy thương yêu, chân tình. Mỗi mùa Lễ Thanksgiving, chúng tôi vẫn thầm cầu nguyện cho Cô Liên được an vui ở cõi vĩnh hằng dù thân xác Cô đã mãi mãi nằm lại ở Thái Bình Dương, và thầm thưa với Cô tụi em vẫn nhớ giữ nết na con gái. Cũng xin thay mặt cả lớp gởi lời tạ ơn và mong Cô Tâm luôn vui khỏe ở New York với con và cháu, tụi em sẽ không bao giờ quên cô giáo dạy Sử ngày xưa.
Thầy Lê Quý Thể (Lý Hóa), Thầy Lê Văn Túy (Toán) & các lớp Đệ Nhất B
Kỷ niệm của mỗi chs NQ, mỗi khóa, mỗi lớp với Thầy Cô vẫn rõ nét dù là trong các giờ học cuối bậc Trung học bài vở ngập đầu của các anh chị lớp 12, vẫn có những tiếng cười trong trẻo khi Thầy Lê Quý Thể nhắc nhở học trò :
- Chịu khó học hành để đậu tú tài, nghề nào cũng quý, nhưng sau này tôi không muốn gặp lại các anh đạp xích lô.
Thầy Lê Văn Túy (đứng, đeo kính đen) và hai lớp Đệ Nhất B2/ B3 khóa 9
Các Thầy Cô bằng kiến thức và nhiệt tâm, ra sức đưa từng con đò, từng khóa, qua khúc sông Trung học. Không phụ ơn Thầy Cô, chs NQ đã có mặt đủ ở các trường Đại học ở Saigon, các trường Đại học ở Mỹ, Pháp, Đức, Nhật, Úc... từ cuối thập niên 60. Các anh vào quân trường cũng là những sĩ quan giỏi, các anh bên hành chánh vào đầu năm 1975 cũng đã là Trưởng Ty ở một Tỉnh VNCH. Nhiều anh chị đã nối tiếp bước của các Thầy Cô đứng trên bục giảng NQ dạy lại các lớp đàn em.
Thấp thoáng sau những thành công đó có công sức của những Thầy Cô NQ năm xưa, những người đưa chúng ta đến bờ bến thành đạt.
Ngay cả các anh chị bị "thủa trời đất nổi cơn gió bụi" cuốn bay mất ước vọng và tương lai, phải vất vả ngược xuôi, vẫn còn nguyên tư cách của một chs NQ được học đạo làm người từ các Thầy Cô dạy Cổ Văn, từ các Thầy Cô dạy Công dân giáo dục. Và vẫn canh cánh bên lòng "công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy".
Nhân dịp Lễ Tạ Ơn, xin gởi những cánh hoa hồng đến quý Thầy Cô bên cạnh lời cảm ơn bằng chữ nghĩa mỗi năm. Cựu học sinh Ngô Quyền chưa, và sẽ không bao giờ quên ơn những người đã truyền đạt kiến thức, đã dạy điều hay lẽ phải cho mình
Xin thắp lên ngọn nến tưởng niệm các cựu giáo sư Ngô Quyền đã quá cố. Xin đặc biệt thắp nén hương lòng cho quý Thầy Cô vừa khuất bóng năm 2014: Cô Phạm Thị Hạnh (1949-2014), Thầy Nguyễn Xuân Hoàng (1937-2014)
Nguyễn Trần Diệu Hương
Cũng cảm ơn Thầy Cô bằng thơ qua "Lời Ru Của Thầy" của Đoàn Vị Thượng và tưởng nhớ các Thầy Cô đã khuất bóng với "Đôi mắt của Thầy" của Trần Kiêu Bạc
Xin cảm ơn đời sống và những tình cờ đã cho chúng ta biết, quý mến nhau dưới mái trường Ngô Quyền yêu dấu ngày xưa. Hạnh ngộ đó đã trải dài theo bước chân lưu lạc của Thầy trò NQ ở khắp thế giới với tình nghĩa Thầy trò như "rượu chát càng cổ xưa càng dịu ngọt".
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
Đoàn Vị Thượng
Cuối cùng xin được tạ ơn quý Thầy Cô bằng bài hát "Ơn Thầy" của Tâm Thơ,
Ngô Nguyễn Trần, Lê Huỳnh hòa âm, qua giọng hát của Quỳnh Lan.