Trần Kiêu Bạc
BÊN DÒNG THƠ MẸ ***
(Phần II)
11
ĐÊM BÊN ẢNH MẸ.
Đêm quỳ bên ảnh Mẹ
Lại thấy xa thật xa
Xa như hồi thơ trẻ
Ôm chân Mẹ đòi quà
Nhìn lâu vào mắt Mẹ
Lại thấy gần thật gần
Mắt khô mà có lệ
Nhìn một trời bao dung
Mẹ cách con một bước
Mà xa như ngàn trùng
Tưởng đưa tay nắm được
Còn khoảng mờ hư không
Mẹ gần con tiếng khóc
Như ngày con ra đời
Mẹ bây giờ cách biệt
Con bây giờ mồ côi
Mẹ xa con tiếng nấc
Ngày đưa Mẹ xuống mồ
Mẹ cầm theo nước mắt
Con trở về bơ vơ
Ôm bóng Mẹ xa xăm
Thấy Mẹ gần thật gần
Đâu hay trời rạng sáng
Lá trải vàng đầy sân!
TRẦN KIÊU BẠC
12
CON ĐƯỜNG MẸ ĐÃ ĐI QUA.
Những dấu chân mòn mỏi Mẹ đi qua
Nhiều khi Mẹ không ngoái đầu nhìn lại
Sương thấm trên vai ướt mềm áo vải
Nắng nhuộm đen đôi gót nhỏ chai sần
Cứ vầy Mẹ lao vào cõi gian truân
Ngày có nhiều sao đêm đầy tia sáng
Những phút vô thường mưa hoà trong nắng
Mẹ âm thầm theo nhật nguyệt thời gian
Mẹ cứ đi theo vằng vặc ánh trăng
Cùng lúc đó các con đang say ngủ
Chờ rạng đông ghé qua khung cửa sổ
Chân mỏi nhừ cho giấc ngủ con say
Ở cuối đường hoa cúc trắng màu mây
Hương thơm ngọc lan quanh chân
Mẹ bước Mơ tìm lại niềm vui mình có được
Mà Mẹ xa rồi biết Mẹ nơi đâu!
Con cúi đầu khóc suốt đêm thâu
Quanh gót Mẹ đẫm vô vàn nước mắt
Mẹ đã qua những cung đường gai góc
Xin Mẹ an lòng an nghỉ thảnh thơi!
TRẦN KIÊU BẠC
13
ĐÊM MỘT MÌNH CHỜ MẸ.
Đêm thức một mình mới thấy cô đơn
Vắng Mẹ nhà như rộng thêm đôi chút
Đường về nhà bỗng dài ra hun hút
Bởi vắng một người, chỉ một Mẹ thôi
Lòng ước ao trở lại tuổi lên mười
Mẹ vá áo cứ đo dài tay áo
Cầu con lớn nhanh giữa đời giông bão
Cứ mỗi năm thêm một bước nên người
Ước chi mình về lại tuổi đôi mươi
Thấy mắt Mẹ mừng tin con thi đậu
Giọt mồ hôi khô vừa trên lưng áo
Nạm ngọc nụ cười hãnh diện về con
Phải chi còn mưa vột rớt hoàng hôn
Nép vai Mẹ cho vai mình khỏi ướt
Vời vợi tình thương nói hoài không hết
Canh cánh nỗi lo nặng đến bạc đầu
Đêm một mình dõi thấu suốt canh thâu
Ao ước là ước ao không có thật
Úp mặt vào đêm đến sưng đôi mắt
Mẹ đâu giờ… Mẹ đã khuất ngàn xa
Đêm thức một mình chờ Mẹ ghé qua…
TRẦN KIÊU BẠC
14
ĐÊM THẤY MẸ VỀ THĂM.
Thưa Mẹ! Đêm rồi con chiêm bao
Thấy Mẹ trẻ như Mẹ thuở nào
Thuở dắt con qua cầu ao nhỏ
Tóc màu xanh mướt những hàng dâu
Trong mơ tiếng Mẹ vẳng bên tai
Tiếng ru thơ ấu mộng mơ đầy
Tiếng ru ao ước dành cho trẻ
Khôn lớn chim trời thẳng cánh bay
Thấy lại bước con theo bước Mẹ
Trong sớm hừng đông trải nắng vàng
Chân sáo tung tăng vào cửa lớp
Mẹ tần ngần đứng cuối hành lang
Thấy lại tuổi thơ lúc khổ nghèo
Tưởng đời mơ một chút nắng reo
Mà mưa giông tới như cuồng nộ
Để Mẹ con mình những hắt hiu
Thưa Mẹ! Đêm rồi con lại mơ
Mẹ đứng bên con mắt đã mờ
Đầu Mẹ đội vòm hoa mây trắng
Tay cầm không vững những ưu tư
Nhớ con, lắm bận Mẹ về thăm
Trong những đêm mơ thấy Mẹ gần
Thật ra Mẹ cách xa ngàn dặm
Chiêm bao bóng Mẹ đến trăm năm.
TRẦN KIÊU BẠC
15
ĐÓM LỬA TỪ TAY MẸ.
Mẹ nhóm lên đóm lửa
Từ dăm lá cây khô
Niềm tin gieo vào đó
Theo con mãi đến giờ
Con một mình dong ruổi
Xa Mẹ mười mấy năm
Lửa reo hoài không tắt
Dù qua mấy trầm luân
Sau những lần ngã xuống
Lại thấy lửa bùng lên
Càng trôi theo con sóng
Càng thấy lửa bừng thêm
Chỉ là dăm xác lá
Đã chín nồi bánh chưng
Giờ đã thành biển lửa
Nên niềm tin không cùng
Con nhớ hòai đóm lửa
Nhỏ nhoi Mẹ cho con
Mười mấy năm trăn trở
Chỉ còn Mẹ hư không
Mẹ về đâu không biết
Dấu lửa mãi còn đây
Quê người xa biền biệt
Lòng thương Mẹ thêm đầy.
TRẦN KIÊU BẠC
16
GIỖ MÁ.
Hôm Má một mình ra đồng vắng
Hồn con theo Má xuống mộ phần
Chị em khóc ngất trong tang trắng
Con tưởng mình ôm cổ áo quan
Xa lắm con về đâu còn kịp
Trăm điều đã trễ nói Má nghe
Má chỉ lặng im đôi mắt khép
Mặc tiếng ru xưa rụng sau hè
Sắc không đời chỉ còn không sắc
Má một tay buồn nắm tay không
Một tay cố níu đàn con nhỏ
Hai tay hai nắm cỏ phù vân
Tưởng như con khóc bên phần mộ
Quỳ nghe tiếng Má gọi con hoài
Đêm ở bên đây ngày bên đó
Làm sao đáp được tiếng Má ơi!
Hơn mười năm lẻ không về được
Mười năm con dựa vách mồ côi
Con không còn dáng con ngày trước
Thuở Má cầm tay dắt vào đời
Lâu quá, lâu rồi không gặp lại
Muôn đời con dõi mắt trông theo
Bước chân Má buồn qua luân ải
Chắc đã mỏi rồi khúc quạnh hiu
Hôm nay giỗ Má con buồn lắm
Một chút khói hương gởi quê nhà
Má đi trong cõi xa ngàn dặm
Xin về cho ấm đứa con xa
Khói trắng làn hương như tóc trắng
Nấm mồ chưa kịp phủ màu xanh
Con đốt hưong bay trong đêm vắng
Nửa gởi quê xa, nửa cho mình!
TRẦN KIÊU BẠC
17
LẬP ĐÔNG LẠY MẸ.
Mẹ ơi! Con trở về đây!
Không còn thấy Mẹ trong ngày lập Đông
Mẹ đi qua cõi không cùng
Mưa mùa thấm đất trời chung vạt sầu
Loanh quanh tìm Mẹ nơi đâu
Trơ khung bếp lạnh trơ màu trắng tang
Còn không hạt muối trắng ngần
Mẹ chia mỗi đứa một phần chung riêng
Còn không cái lạnh vào đêm
Lũ con sưởi ấm bằng tim của Người
Còn không hạt gạo cầm hơi
Mẹ chia mỗi đứa chén vơi chưa đầy
Mẹ ơi! con trở về đây
Con quỳ lạy Mẹ trong ngày lập Đông
TRẦN KIÊU BẠC
18
LỜI THĂM MẸ TỪ MỘT NƠI XA.
Khuya rồi, thưa Mẹ ngủ chưa?
Mền thì vẫn thiếu, chiếu thừa một bên
Không con, Mẹ vẫn nằm nghiêng
Chừa con khoảng trống không quên mỗi ngày
Chiếc giường như chở gió mây
Vào riêng một cõi chứa đầy tình thuơng
Bên đây vắng Mẹ con buồn
Bên kia Mẹ đợi thằng con chưa về
Lời ru cũ con thường nghe
Đêm khuya như Mẹ vỗ về lòng con
Ngày dài buồn lại buồn hơn
Nghĩ cây già nhớ lộc non cồn cào
Vì con đời Mẹ xanh xao
Biết bao giờ trút gánh sầu hai vai
Trời đêm đã mọc sao Mai
Ngủ đi, sao Mẹ thức hoài đêm thâu
Thức chi đêm lụn dầu hao
Khuya rồi, Mẹ thức càng lâu càng buồn!
TRẦN KIÊU BẠC
19
MẸ VẪN MÃI BÊN CON.
Mẹ giờ trong khói hương bay
Mẹ không về giữa ban ngày nữa đâu!
Mẹ về trong những đêm sâu
Nhớ con lòng Mẹ nôn nao, Mẹ về
Thăm con một chút Mẹ đi
Trả đời tay trắng trở về tay không
Mẹ đi vào cõi vô cùng
Tưởng như hình Mẹ vẫn còn đâu đây
Mẹ ơi con thấy Mẹ hoài
Trong vần con đọc trong bài học xưa
Trong cơn gió chướng trái mùa
Trán con hâm nóng Mẹ ru thì thầm
À ơi! Con lớn cho ngoan
Nay con khôn lớn ngang bằng người ta
Mẹ ơi Mẹ vội đi xa
Mẹ như tăm cá Mẹ là bóng chim
Trong từng mũi chỉ đường kim
Mẹ trên vai áo, Mẹ chìm trong khăn
Mẹ còn quanh những bữa ăn
Mẹ còn theo những bước chân đường đời
Mẹ vui khi thấy con cười
Mẹ buồn theo cảnh nổi trôi dặm trường
Mẹ đi, nào có đi luôn
Mẹ còn ở lại, Mẹ còn quanh đây
Mẹ bên con những tháng ngày
Cho con hơi ấm gởi đầy tình thương
Mẹ không về giữa ngày thường
Đêm đêm con thấy trong sương Mẹ về.
TRẦN KIÊU BẠC
20
MƯA TRÊN MỒ MẸ.
Về thăm mồ Mẹ chiều nay
Chùm hoa xưa đã nở đầy lòng con
Mưa từ sông cũ bay lên
Trải trên mồ Mẹ buồn tênh nỗi buồn
Mưa vào hiên tạt sau vườn
Giàn hoa mướp đọng mùi hương thật thà
Con về thăm lại Mẹ xa
Đắng qua trầu héo cay qua vôi nồng
Cái thời hát tập tầm vông
Cũng theo tay có tay không lâu rồi
Nhìn qua mưa thấy Mẹ ngồi
Nhuộm đầy vôi trắng tóc thôi xanh màu
Sau hè rụng xác hoa cau
Chuồn chuồn thôi hết đuổi nhau quanh vườn
Con nhìn Mẹ thấy thương hơn
Mấy năm con đã lạc đường trần ai
Nên đời con cứ mưa hoài
Một đời chìm mãi bóng mây chập chùng
Nhìn theo mưa lạnh rưng rưng
Cùng con khóc Mẹ trên từng xót đau
Mai đây tóc trắng trên đầu
Biết đâu tìm mẹ biết đâu ngày về
Mưa từ ngày mới ra đi
Bây giờ mưa nữa mong gì nắng say
Về thăm mồ Mẹ chiều nay
Hình như mưa đã rớt đầy hồn con.
TRẦN KIÊU BẠC
(Còn Tiếp)