Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Huỳnh Công Ân - THÁNG TƯ NGHE NHỮNG BẢN NHẠC BUỒN

Saturday, April 22, 20233:03 AM(View: 9131)
GS. Huỳnh Công Ân - THÁNG TƯ NGHE NHỮNG BẢN NHẠC BUỒN


THÁNG TƯ NGHE NHỮNG BẢN NHẠC BUỒN
 
Bút ký Huỳnh Công Ân

 

image002

 

Đã 48 năm qua, nhưng mỗi lần tháng tư đến lòng tôi vẫn chùng xuống, nỗi đau đớn, xót xa lại trở về. Những tháng tư đầu tiên sau năm 1975 đó là nỗi xót xa cho thân phận mình: chúng ta đang có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc bỗng mất tất cả. Sau này, thời gian càng trôi qua thì nỗi xót xa càng tăng lên nhưng giờ đây đó không phải cho chính mình mà là cho cả dân tộc.

 

Biết bao giờ dân tộc mình mới tìm lại được tự do và hạnh phúc như người miền Nam trước năm 1975? Tất cả chỉ còn là kỷ niệm vì chúng ta đã mất tất cả như lời cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã nói: “đất nước còn: tất cả còn, đất nước mất:  mất tất cả”. 

 

Chúng ta đã mất Sài Gòn nên chúng ta không còn  những thời gian tuyệt vời: dạo phố Bô Na với đào, ngồi uống nước ở La Pagode với bạn hay vào rạp Mini Rex A  xem phim với người yêu…

 

Sài Gòn ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời.

Sài Gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời.

Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi.”

(Sài Gòn ơi, vĩnh biệt - Nam Lộc)

 

Trong cơn hấp hối của Sài Gòn, những người may mắn thoát đi được bằng phi cơ hay tàu thuỷ, khi đến trại tạm cư vẫn không quên những bạn đồng ngũ của mình còn ở lại đang ở trong những hoàn cảnh nghiệt ngã:

“Chiều nay có một người di tản buồn 

Gọi anh em còn ai hay mất ai 

Còn bao nhiêu thằng xông pha chiến khu 

Và bao nhiêu nằm trong những lao tù ! “

(Người di tản buồn - Nam Lộc)

 

Người ra đi biết mình khó có cơ hội trở về và nếu có trở về thì nơi chốn cũ đâu còn như xưa:

“Sài Gòn ơi, ta có ngờ đâu rằng

Một lần đi là một lần vĩnh biệt

Một lần đi là mất lối quay về

Một lần đi là mãi mãi thương đau.”

(Một lần đi - Nguyệt Ánh)

 

Khi miền Nam đã hoàn toàn rơi vào tay cộng sản, người miền Nam vẫn tìm cách ra đi. Và biết bao nhiêu chuyến đi đầy bất trắc, hiểm nguy, giữa ranh giới của tử sinh , những con tàu mong manh vẫn ra khơi:

“Đêm nay đêm tối trời anh bỏ quê hương

Ra đi trên chiếc thuyền hy vọng vượt trùng dương”

(Đêm chôn dầu vượt biển - Châu Đình An)

 

Rồi thời gian trôi qua, kiếp sống tha hương không làm phôi pha nỗi buồn  

nhớ về Sài Gòn:

“Đêm nhớ về Sài Gòn

Thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi

Những con đường thèm đôi chân vui”

(Đêm nhớ về Sài Gòn- Trầm Tử Thiêng)

 

 

“Sài Gòn ơi,

Thôi hết rồi những ngày hát nhớ nhau

Nhớ Phạm Duy với tình ca sầu

mắt lệ rơi khóc thuở ban đầu

Còn gì đâu “

(Sài Gòn niềm nhớ không tên - Nguyễn Đình Toàn)

 

Ở quê người chúng ta không quên những người thân còn kẹt lại trong cuộc sống nhọc nhằn trong nước nên không quên gởi về cho họ những món quà:

 

“Em gửi về cho anh dăm bao thuốc lá
Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên ngón tay
Gửi về cho mẹ dăm chiếc kim may
Mẹ may hộ con quê hương quá đọa đầy”

(Một chút quà cho quê hương - Việt Dũng)

 

Dù ở đâu, Bắc Mỹ, Âu Châu hay Úc Châu, người Việt xa quê bao giờ cũng muốn quay về nơi chôn nhau cắt rún của mình dù là ở thành thị hay thôn quê nhưng ước mơ đó bao giờ trở thành hiện thực?

 

“Đến bao giờ trở về Việt Nam

Thăm đồng lúa vàng thăm con đò chiều hoang

Đường mòn quanh co ôm chân hàng tre thắm

Nghe gió chiều nhẹ đưa”

(Đường về quê hương - Lam Phương)

 

Huỳnh Công Ân

(Mùa Quốc Hận thứ 48)

 

Sunday, May 11, 2025(View: 724)
Tóm lại nếu ta dựa trên chỉ số GDP thì Lào là một quốc gia nghèo nhất trong vùng nhưng có lẽ dân Lào không biết GDP là gì nên họ sống một cách vô tư...
Sunday, May 11, 2025(View: 547)
Ngày 6/5/2025, một tin buồn đến với người dân và cựu quân nhân miền Nam: điêu khắc gia, đại uý Nguyễn Thanh Thu, tác giả pho tượng Thương Tiếc ở nghĩa trang quân đội từ trần.
Sunday, May 11, 2025(View: 578)
Bá gật đầu cười nhưng trong đầu cứ nghĩ Quỳnh Hà nói cho vui vậy thôi...Con trăng sau ngày rằm càng lúc càng sáng giữa bầu trời trong vắt không một gợn mây khiến dưới mặt hồ cũng có một vầng trăng đang lung linh trên mặt nước
Friday, May 9, 2025(View: 1443)
Giải phóng đất nước xong, mọi người dân cũng giống như đàn cá trên sông bị lùa vào một chỗ và họ tung lưới tóm gọn hết thảy. Khổ biết bao nhiêu.
Tuesday, April 29, 2025(View: 3257)
Nửa thế kỷ trôi qua, chúng tôi đã tha thứ cho những người đã chia cách gia đình chúng tôi, đã đẩy chúng tôi ra biển lớn, sống đời lưu vong. Tha thứ từ rất lâu, nhưng quên thì chắc chẳng bao giờ quên những ngày u ám năm xưa
Monday, April 28, 2025(View: 1117)
50 năm quê nhà quê người, quá khứ và hiện tại, mất mát đau buồn và thành quả nhận được. Em yêu hiện tại tốt đẹp này và ước mong tương lai tươi sáng tốt đẹp nhiều hơn nữa,
Monday, April 28, 2025(View: 888)
Là những người miền Nam hiện đang ở hải ngoại, sống cuộc đời tự do, sung túc nhưng lúc nào cũng đau đáu nhớ về quê hương với hồi ức về những năm tháng sống hạnh phúc dưới một chế độ dân chủ,
Monday, April 28, 2025(View: 1022)
Quá nửa đêm, mệt lã vì tắm gội liên tục Tôi lịm người đi. Qua hôm sau, Tôi giận đời giận mình tức tốc rời Subic Bay bằng C130 tới Guam để làm thủ tục I94 đi định cư Mỹ.
Sunday, April 27, 2025(View: 1480)
Rất may vài ngày sau tháng 5 năm 1975, Tổng Thống Phi cho phép đổ Việt tị nạn cộng sản vào quân cảng Subic Bay Philippine do quân đội Mỹ trú đóng. Đời Tôi từ nay bắt đầu chuỗi ngày lưu vong, mang nặng nỗi sầu ly hương...
Sunday, April 27, 2025(View: 985)
Tại căn chòi này vào đêm hôm đó Lê Văn Té được đổi tên thành Trần Văn Thế với biệt danh là Ba Thế – cậu Ba Thế. Lê Văn Té cảm thấy vô cùng hãnh diện khi được ba cán bộ lần lượt thay phiên nhau ca tụng cái tên “Ba Thế”
Sunday, April 20, 2025(View: 1045)
Xin mời thưởng lãm tác phẩm mới nhất của Duyên
Friday, April 18, 2025(View: 1891)
Tâm thần bà bắt đầu hỗn loạn, bà không biết chuyện gì đã xảy ra với con của mình. Liên tục các câu hỏi hiện ra trong đầu bà “Con mình đã biết nói? Tại sao nó không nói mà chỉ hát?...”.
Friday, April 18, 2025(View: 1957)
Tôi vẫn tiếc một điêu khắc gia khác của Việt Nam, đại uý Nguyễn Thanh Thu tác giả bức tượng Thương Tiếc ở Nghĩa trang Quân Đội Biên Hoà với cuộc đời như một bi kịch lại không được đưa lên màn ảnh nhỏ.
Friday, April 18, 2025(View: 3795)
Thoát hiểm “phá đài TV Qui Nhơn” về Saigon, tối hôm đó Tôi ngủ luôn trong đài vì trúng phiên làm sĩ quan trực Nhân Dân Tự Vệ cấm trại 50%, chia phiên cho anh em canh gác lo về an ninh
Friday, April 18, 2025(View: 3519)
Hôm nay, tôi và bạn bè tam B3, lớp Pháp Văn, có cuộc hẹn gặp gỡ với bạn Đỗ Quang Nam và phu nhân, từ Houston về BH.
Thursday, April 17, 2025(View: 4938)
Nỗi thắc mắc nghĩ ngợi của Tôi nhớ về bạn Đồng Môn cùng lớp Nguyễn Văn Lê tới nay vẫn chưa có tin tức còn sống hay chết!
Sunday, April 6, 2025(View: 1982)
Ở miền tây, chiến trường không ác liệt như miền đông và miền trung nhưng đi hành quân vất vả hơn nhiều vì phải lội sình, có nơi sình lầy cao lên khỏi đầu gối.
Saturday, April 5, 2025(View: 4918)
Tôi viết những gì ghi lại đây là cho chính bản thân mình, với vài người bạn đồng hành là nhân chứng sống chuyến công tác đặc biệt coi như chết hụt tại Qui Nhơn đầu tháng 4-1975.
Saturday, April 5, 2025(View: 2513)
Mấy chục năm qua mỗi khi ngồi nhớ lại đời mình tôi lúc nào cũng nhớ tới Lực. Cậu trai trẻ chân đi cà thọt tật nguyền nhưng luôn dễ thương, yêu đời và tốt bụng.
Friday, April 4, 2025(View: 3052)
Người già tức là người lớn tuổi, còn gọi là người nhiều tuổi hay người cao niên… Thế thì bao nhiêu tuổi mới được gọi là người già, người lớn tuổi hoặc người cao niên?