Một cuốn sách giới thiệu tới mọi nhà
Một cuốn sách, đọc, sẽ làm gia đình chúng ta dễ thành có người nối dõi, hiểu theo cách sống giống con đường của cha ông. Bây giờ, có con cháu noi theo.
Cũng cuốn sách đó.
Một cuốn sách, đọc, sẽ làm phấn khởi một số rất lớn người trong chúng ta, vì qua những gì đọc được. Cuối cùng cái chiến thắng trông chờ lâu nay, sẽ chắc chắn hiện hình.
Cái chiến thắng mà người Việt chúng ta cố công tranh đấu để người dân chúng ta sống được cái đời như chúng ta muốn sống. Chúng ta bị cái bên kia họ đè mãi. Không cách gì có thể ngoi lên được. Nói gì đến thắng được họ.
Với hai đặc điểm, quyển sách mang đến nếu ta đọc.
Cuốn chuyện của tay viết trẻ này sẽ mang đến cái mà người nào cũng muốn gia đình mình phải được như thế : Sẽ phải được coi là có con có cháu nối dõi tiền nhân.
Quý vị và tôi, mình là người thường, cuốn sách này, xin được lập lại, trong cái đời người thường tôi muốn quý vị sẽ hưởng được cái quý báu sách này mang lại cho chúng ta. Nếu con cháu quý vị có dịp xem qua quyển sách này của tác giả Tru Ly, thì gia đình mình sẽ có người nối dõi.
Xin đừng tưởng lầm.
Tôi không hề quảng cáo cho một loại thuốc mà quý vị có sống những năm tháng đó với chúng tôi, quý vị sẽ phì cười. Cái chuyện nối dõi bao giờ cũng bị cột chặt vào một loại thuốc thời đó nhắc tới ai cũng bật cười, “ Tam tinh Hải cẩu bổ thận hoàn,” Thuốc này nghe đâu giúp cơ thể người nam, để được có con mà nối dõi.
Người viết truyện là một người trong ngành y khoa sẽ có cái hiểu biết về thuốc này. Nhưng khổ nỗi cái nối dõi của chuyện viết ở đây là cái nối kết truyền đời trong cuộc sống.
Sống giống nhau dù là hai lớp người già trẻ khác nhau.
Sỡ dĩ đặt ra cái việc nối dõi. Chẳng qua là người viết trẻ của chúng ta muốn xiển dương cái tính chất nhận cho ra cái tốt, cái đẹp mà ông cha ta đã sống; và giữ gìn, rồi theo đuổi, sống với nó như là hành động "Gìn vàng, giữ ngọc,” giữ những cái quý báu để còn có cái mà gìn giữ, và còn có cái mà trao lại.
Đọc chuyện viết bằng Anh ngữ, mà những giá trị Đông phương không có dịp nào có thể nhắc đến mà người viết chịu bỏ qua. Từ đầu chuyện đến cuối chuyện, tình bè bạn vô vị lợi. Giữa những người thành niên, giữa những người bạn nhỏ… đầy cả ra đó. Cái tánh hay giúp đỡ, giúp người cần, không đâu không thấy…. Tựu chung tác giả để cho nhân vật của mình sống một cuộc sống với thật nhiều giá trị Đông phương. Như một khuyến khích những độc giả tí hon của mình theo cùng cái hấp dẫn của chuyện cũng như cái thích thú khi nhân vật của chuyện thành ra thế này, bị thế kia. Cái hấp dẫn mà người viết làm cho các em bị chìm trong ấy không hẳn là đủ tài viết mà chính là vì cái mong muốn chuyền đến độc giả của mình những thai nghén để có được một lớp người, mẹ cha của các em mong. Nhưng chính người viết trẻ mang nó trong tâm khảm mình hơn ai hết.
Trở lại với cái chiến thắng tôi nêu ra cho cái quyển sách mà tôi mong quý vị sẽ đọc và cho con em cái dịp để các em sẽ đóng cái vai trò quyết định, là nhưng người của chúng ta xóa bỏ cái xã hội chúng ta muốn bứng bỏ nhưng vô phương
Đã qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu máu xương, và bao nhiêu cố gắng. Chúng ta vẫn y khuôn.
Vậy mà với một cuốn sách được giới thiệu cho mọi người, mọi nhà, sao lại có lối nói thậm xưng.
Thưa có hai lý lẽ.
Phải can đảm và nhận chịu cái khi mình không đạt được cái mục đích.
Phải biết khi nào mình không làm được nữa, cái cố gắng của mình.
Có lẽ không ai muốn tự mình nhận ra mình bất lực. Nhưng những chữ “Hậu duệ,” được nhắc nhở, được kêu gọi và được đáp ứng. Cho thấy thực trạng.
Một cuộc tranh đấu không đạt được kết quả.
Phải làm mới những gì mọi cố gắng,
với cố gắng đó, mà vẫn cứ đưa đến thất bại.
Phải bỏ những việc làm thiếu hiệu quả.
Không nỡ. Vì vẫn vấn vương .
Thì phải làm mới những gì thiếu hiệu quả và tiếp tục cuộc đấu tranh với chiều hướng mới…
- Cuốn sách ông giới thiệu xem ra khó đáp ứng cái quan trọng của vấn đề. Ông có đùa chúng tôi không, quyển tiểu thuyết do một người trẻ viết. Lại viết cho trẻ con. Bằng Anh ngữ. Chuyện võ hiệp kỳ tính. Đã có Kim Dung. Mà có viết như KIm Dung hay bằng Kim Dung… Ôi ! Ông làm chúng tôi... lộn ruột! Trước giờ mình vẫn có nhiều vị coi trọng ý nghĩa “chính trị,” “cách mạng,“... v.v… của KD, mà mình có hơn được gì.
- Bây giờ ông lại đùa!
- Thưa, tuyệt đối, không đùa.
- Xin Chỉ chú trọng đến mục tiêu tranh đấu.
- Rồi... Chuyển cái đối tượng ta vẫn nhắm đến bằng những người khác.
- Những người mà ta sẽ có họ và họ mới làm cái thành công ta thu được thành cái chiến thắng mà bao nhiêu sức lực, tài ba của đất nước ta đẩy hết vào cái cố gắng vẫn không thành trước đây.
Trước , chúng ta dựa vào Quá khứ để nhắm vào kẻ thù. Diệt họ, chúng ta thành công.
Không được, dĩ nhiên, thất bại.
Bây giờ, là nhắm vào Tương lai .
Tương lai cho con em, cái mình phải lo. Cái tương lai đó lo phải cách.
Con em ăn học xứ người, một cái hơn bọn chúng.
Sao không làm cho con em thành một trong các yếu tố làm nên đất nước trong mai sau
Chúng ta nhắm vào lớp người sau ta. Đào tạo, xây dựng một lớp người con cháu chúng ta, để họ sống lối sống chúng ta….
Cùng nhau nuôi dạy con cháu
Dễ hơn lối cứ chăm chăm chống kẻ thù.
Dễ hơn. Mà có kết quả. Sao không thử.
Chỉ thử xem quyển chuyện tôi đề nghị quý phụ huynh thử để xem con em quý vị thích đọc không.
Tôi xin thưa, khó cho tôi liệt kê cùng quý vị lý do tôi mạn phép để giới thiệu với quý vị chuyện kể này.
Nhưng tôi tự tin cuốn sách tự nó với những giá trị nó thượng tôn như những gì cần nhắc lại cho con em mình học hành nơi đây. Có dịp được nhắc đến để nhớ và bằng cố gắng viết, kể hợp giọng các em cháu, hợp lối các em bây giờ.
Tôi tin sách đủ hấp dẫn.
Nó có làm con em quý vị thành những người chúng ta mong không.
Xin thử.
Để thấy.
Thấy một bắt đầu rất ngoạn mục trong “đấu tranh,” (nếu phải dùng chữ này...)
Cái bắt đầu của một “Chuyển hướng” rất cần thiết.
Từ "dựa vào quá khứ,“ nay sẽ nhìn theo cái hướng Tương lai.
Cái thuận chiều của chuyển động mà cũng là cái hợp lý vẽ cho ra mục tiêu chúng ta muốn.
Cuốn sách, dù là một truyện kể, nó làm được vai trò gây cho người đọc một hình ảnh, một đời sống theo ý người trong truyện mà còn có khi cả người đọc, không chừng.
Một bắt đầu ngoạn mục khác.
Cái chuyển hướng cần thiết, người nhận lãnh trách nhiệm, kế tiếp
Trách nhiệm, trong việc đòi hỏi ( ? ) để được sống… (thế này, thế kia…)
bắt đầu được thế hệ thứ hai, nhận lãnh. Khi họ sống như cái lối sống của các nhân vật trong chuyện. Họ đã vào trận!
Những hậu duệ biết nhận lấy trách nhiệm sẽ tiếp tay với những người mà các em, cháu từng chứng kiến bao nỗi nhọc nhằn của họ trong đấu tranh, trong chia lìa, trong những chọn lựa nghiệt ngã… như cái cách chọn nơi đi nơi về của V. Hoàng, chọn đời sống với nới ăn nơi ở của T.N. ( .) mỗi nơi, mỗi lúc cho mỗi chiến trường… ông chọn; những khuôn mặt điển hình của đấu tranh, cũ… luôn có trong tâm trí các em.
Truyện “Journey to Forge Mountain,” tôi xin giới thiệu ở đây, người viết không là một người nào đặc biệt. Cái đặc biệt, người viết thấy ra cái trách nhiệm và thực hiện ngay trong tác phẩm đầu tay của mình.
Xin đọc qua, xin cho con em quý vị sống cùng mong ước mà một người trong những người có mong ước đó là người viết chuyện kể là con em của những người thất bại triền miên, làm chạnh lòng bất nhẫn phải… đứng ra rủ rê những con em khác: “mình chọn và tạo cho mình một đời sống vui như tụi thằng Kiên này được hông mấy đứa”
Tất cả những gì mà hai mẫu giới thiệu về cuốn “Journey to Forge Mountain“ dưới đây, một của Barnes & Noble(R)
Và một, từ Amazon
https://www.amazon.com/Tru-Ly/e/B0BMYC8ZNP?ref=sr_ntt_srch_lnk_15&sr=1-15
Chỉ để được giới thiệu cùng quý phụ huynh một cố gắng của bắt đầu. Trong rất nhiều bắt đầu mà chúng ta trong lúc cố tìm và tạo cho con em một đời sống như chúng ta mong cho con em mình sống.
Đó có phải là nhiệm vụ của chúng ta.
Xin góp phần mình. Không khó nhọc như nuôi dạy một HCP. của Hông Kông. Chỉ cần có từng đứa con của từng gia đình chúng mình, các em là một khối người trẻ Việt họp lại với những gì các em thích giống nhau, Hướng Đạo, chẳng hạn. Còn chia với nhau các ước mơ ( như người viết “ Journey to Forge Mountain,” đã ấp ủ nó và đã chuyển đến các bạn trẻ của mọi gia đình trong cố gắng này,) Tập hợp nhau lại.
Có số đông. Có mục đích. Rồi thì… Phong trào…
Lý khánh Hồng