Khoảng thời gian vì dịch Covid phải ở nhà tôi có nhiều thời gian rảnh rổi hơn để suy nghĩ về những kỹ niệm, những gì đã trãi qua trong cuộc sống.
Trong đó gần gũi nhất, thương yêu nhất là gia đình, thầy cô và bạn bè.
Với tôi, tôi vừa thương vừa sợ và tôn kính các thầy cô. Tôi sợ đến nỗi không dám đến gần đối mặt, cả đến bây giờ tôi cũng thế. Những dịp họp mặt Hội ngộ Ngô Quyền, nhìn bạn bè đến chào thăm hỏi thầy cô giáo cũ, tôi thấy các bạn tôi thật tự nhiên và vui vẻ biết bao. Tôi thèm được như thế lắm. Nếu được bạn bè kéo theo, tôi cũng chỉ dám cúi đầu chào mà không sao mở miệng được. Có lẽ sự sợ hãi đó đã hằn sâu trong tiềm thức tôi từ thuở nhỏ khó xóa nhòa được.
Cô giáo ngày đầu tiên tôi đi học là bạn của mẹ tôi nên tôi được nhận vào lớp dù chưa đủ tuổi. Năm tuổi đầu tôi đã phải cố gắng biết bao nhiêu để vượt qua những cơn ngủ gục, hai bàn tay luôn khoanh lại để trên bàn, đầu ngước lên chăm chỉ nghe cô giảng bài. Lớp học hoàn toàn im phăng phắc nghe rõ ràng tiếng bay vo ve của những con ruồi. Cô tôi nổi tiếng là người dạy giỏi nhất, nghiêm khắc nhất trong trường và thành phố lúc đó thật không ngoa. Tan học, cô và tôi cùng chung đường về nhà nên hoặc là tôi cố đi thật nhanh xa khỏi tầm mắt cô hoặc nấn ná đi sau lưng cô.
Những năm sau đó khi tình cờ gặp cô trên đường đi ngược chiều nếu kịp thấy dáng cô từ xa tôi đã lẫn tránh đi ngõ khác để không thót tim và lúng túng cúi chào cô khi đi ngang qua.
Tôi vẫn biết cô thương tôi lắm vì những lúc trời mưa cô thường cho tôi ngồi chung xe xích lô với cô. Chỉ có tôi mới được cô ưu ái đặc biệt như thế. Những lúc ấy tôi ngồi im không dám cục cựa, nín thở cố thu rút người cho thật nhỏ hết sức có thể để không chạm vào cô.
Nói tóm lại, tôi sợ thầy cô tôi kinh khủng từ khi bắt đầu đi học.
Vài năm sau đó, ngoài sự kính sợ thầy cô, tôi còn thêm lòng ngưỡng mộ cái đẹp toàn diện ở thầy cô.
Các cô giáo của tôi người nào cũng đẹp lắm. Từ dáng thướt tha nghiêm trang trong tà áo dài, tóc dài mềm rũ hay vấn bới gọn ghẽ. Từ ánh nhìn quan tâm như thấu suốt tâm hồn đến giọng giảng bài từ tốn khoan thai từng lời từng chữ đi tận sâu vào đầu óc như khai sáng cái tối tăm mờ mịt của đám học trò. Từ nét chữ đẹp đẽ rõ ràng đến cách trình bày bài giảng ngay ngắn trên bảng đen.
Cái đẹp đó tỏa ra từ lòng thương yêu và sự tận tâm trao giảng kiến thức cũng như tinh thần đạo đức cho chúng tôi.
Các thầy cô là thần tượng của tôi cho tôi noi theo và có ước vọng, lý tưởng theo nghề sau này.
Những bài giảng lịch sử về lòng ái quốc thương dân không khuất phục ngoại xâm, xem cái chết thật dửng dưng của tiền nhân. Những bài giảng về sự giàu đẹp của quê hương, những bài công dân giáo dục về sự hiếu thảo cha mẹ, hòa thuận anh em, tương thân tương ái với mọi người. Những kiến thức, khoa học áp dụng vào đời sống...
Tất cả những cái đó đã cho tôi có đủ tự tin bước vào cuộc sống. Dù trãi qua nhiều khó khăn, nhiều thử thách trong cuộc đời, tuy không giàu sang hay có danh phận gì nhưng tôi tự hào thấy mình không phụ lòng thương yêu dạy dỗ của thầy cô đã rèn luyện cho chúng tôi nên người hữu dụng và biết phân biệt đúng sai, cách cư xử ở đời.
Tôi thật sự hãnh diện và thật may mắn đã sinh ra và sống vào thế hệ của chúng tôi, một thế hệ được đào tạo và giáo dục theo đúng nghĩa một con người, trái ngược với thế hệ con cháu của tôi sau này, thật là tội nghiệp và khốn khổ cho dân tộc tôi, đất nước tôi. Với thân phận cá nhân bé nhỏ, tôi cầu nguyện và mơ ước, hy vọng cho đất nước tôi sớm có được cuộc sống tự do, no ấm, thế hệ trẻ có một lý tưởng xây dựng quê hương độc lập phú cường.
Tôi vô cùng biết ơn các thầy cô của tôi đã dạy dỗ tôi. Đó là quãng thời gian tôi thấy hạnh phúc nhất, đáng sống nhất trong đời.
Trong lòng tôi luôn nhớ và nghĩ đến các thầy cô của tôi. Đặc biệt là những thầy cô từ thời tiểu học cũng như trung học, tôi được có dịp gần gũi thăm hỏi sau này như cô Bảy, cô Bông, cô Thi, cô Lệ Hoa, cô Dung, cô Đức, cô Bê, cô Bàng, cô Lan, thầy Hiệp, thầy Phúc, thầy Lục, thầy Long, thầy Cát, thầy Hoài, thầy Thể.
Với tấm lòng biết ơn vô hạn, em thương kính chúc tất cả thầy cô luôn có được sức khỏe và hạnh phúc, vui hưởng cuộc sống.
Và kính cầu nguyện các thầy cô đã khuất được thảnh thơi cõi Vĩnh hằng. Các thầy cô em luôn thương kính trong lòng.
Hồng Nguyễn