XUÂN TƯƠNG TƯ
Buổi chiều cuối tuần trôi qua thật vội. Tôi không có cuộc hẹn hò nào thế nhưng tôi vẫn chờ đợi, chờ đợi sự bất ngờ như lần tôi gặp anh. Một cuộc giao ước ngầm từ phía hai bên đã khiến cho tim tôi trăn trở, bất an… Chúng ta quen nhau như định mệnh sắp sẵn, mình tìm thấy nhau khi đôi bàn tay khẽ chạm. Đã bao nhiêu ngày… bao nhiêu tháng… bao nhiêu năm…bao nhiêu tuổi xuân của tôi? Vẫn mãi là sự chờ đợi lặng lẽ, âm thầm…
Sau mỗi lần gặp nhau anh lại đưa tôi về, khi tôi đạp xe một mình thì anh song song bên cạnh dù trời mưa hay không mưa. Lần hẹn khác anh chở tôi về, ngồi phía sau lưng anh, tôi không dám thở mạnh, cố giữ khoảng cách để anh không nghe được nhịp đập rộn ràng từ trái tim tôi. Vòng xe cứ quay đều, tròn trịa, nhịp nhàng… hạnh phúc của tôi thật mong manh, mơ hồ như sương khói. Trong những giấc mơ tôi, có anh và mùa Xuân đã xa. Tôi nhớ anh, nhớ vòng tay ôm siết nhẹ nhàng, ấm áp, đôi môi tôi như ngọt ngào hơn bởi nụ hôn cuống quít vội vàng..Mỗi lần nhớ về anh, tim tôi như muốn ngừng nhịp đập, chỉ muốn quay trở lại cái thế giới của riêng mình, nơi bắt đầu cho cuộc tình mà tôi và anh đã vô tư ngờ nghệch buông tay. Hạnh phúc như quả thủy tinh cầu bị rơi xuống làm vỡ tan thành những mảnh vụn. Có người nhặt được nhiều, có người nhặt được ít, có người lại không được một chút gì. Ai cũng cầu mong và hy vọng tay mình sẽ không bị những mảnh vụn thủy tinh cắt sâu làm chảy máu, để lại vết sẹo làm nhân chứng cho nỗi đau bất lực và sự thất bại thảm thương khi tình yêu cất cánh bay đi. Tôi cũng không ngoại lệ!
Tôi nằm im, nghe đêm trôi đi thật chậm, thật chậm. Tôi nằm nghiêng, những giọt nước mắt âm ấm chảy từ khóe mắt tràn qua sóng mũi rồi lan qua khóe mắt bên kia lành lạnh... Đã nhiều đêm như vậy, tôi quen rồi, nó như một thứ phản xạ tự nhiên, như thể màn đêm và sự trống trải cùng đồng tình với nỗi cô đơn tột cùng của tôi. Kỷ niệm giữa chúng mình ngắn ngủi lại không nhiều nhưng sao khắc sâu đậm nét như vậy?
Mùa Xuân đang về lại nơi đây, mang âm hưởng của mùa Đông chưa qua hết trọn. Màu trắng của tuyết vẫn còn đang trải rộng trên đồi núi chập chùng, tiếng gió suýt- soa vi vu, thì thầm vì lạnh làm tôi nhớ da diết mùa Xuân ở quê nhà, một chút se lạnh thôi cũng đủ làm cho người nhớ nhau, cần nhau đến choáng váng. Cuộc sống nơi đây luôn thử thách lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng của con người để rồi đành phải làm quen và chấp nhận.
Có tình yêu nào bình an mãi mãi?
Có hạnh phúc nào đong đếm được nông sâu?
Tôi sẽ lại mĩm cười với những gì mình có
Dẫu không anh chia sớt những muộn phiền.
Bánh xe thời gian vẫn quay tròn đều đặn phía sau, đang cố đẩy tôi tiến về phía trước. Dòng đời cứ trôi, mỗi người lại loanh quanh với mảnh đời riêng của mình. Cuộc đời vẫn đáng yêu, những khổ đau chỉ là một phần của cuộc sống, hạnh phúc đôi khi không chỉ là sự ngọt ngào thuần túy, nếu thêm vào tách sữa một chút cà phê thì có phải hương vị sẽ tuyệt vời hơn và khiến mình lại nhơ nhớ, khát khao? Bỗng dưng tôi nghe thèm một tách cà phê sữa và tôi lại nhớ đến anh, một người rất xa mà luôn gần gũi, một người thân thương nhưng không thể gọi tên. Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
Tuyết Mai Utah
Xuân Canh Dần 2010