CÔ GIÁO LỚP NHỨT B
(Tưởng nhớ cô Phan Thị Lệ Hoa)
Cô Phan Thị Lệ Hoa (2013)
Năm cuối cấp tiểu học, tôi và chị Nguyễn Thị Kim Hồng – chị em cô cậu với tôi – được học chung lớp Nhứt B của cô Phan Thị Lệ Hoa. Học được chừng hai tuần lễ, má của tôi sinh em bé. Một trong hai chị em tôi phải xin chuyển lớp, đứa học sáng đứa học chiều để đỡ đần việc nhà, và phụ chăm em bé với má tôi. Vậy là tôi rời lớp Nhứt B của cô Phan Thị Lệ Hoa, chuyển sang học lớp Nhứt C buổi chiều với cô Bùi Thị Như Lan.
Học lớp Nhứt C cũng chừng… hai tuần lễ, tôi nằng nặc đòi chuyển về học lớp Nhứt B của cô Lệ Hoa. Có thể lúc đó do tôi chưa thích nghi với lớp học mới, nhưng lý do quan trọng nhất mà tôi muốn trở lại học lớp Nhứt B là do… tin đồn: “Chỉ học lớp Nhứt B của cô Lệ Hoa, mới chắc chắn thi đậu vào trường Ngô Quyền”. Mặc dù gia đình rất khó khăn, nhưng vì tôi khóc quá: “Không học lớp của cô Lệ Hoa, là con không thi đậu vô trường Ngô Quyền được …”, ba má tôi đành… muối mặt dẫn tôi tới trường, xin cô Lệ Hoa và cô hiệu trưởng cho con chuyển lớp trở lại.
Tất nhiên là nguyện vọng trẻ con của tôi… bất thành. Tôi nhớ hoài, dù từ chối nhưng cả cô Ngọc Anh và cô Lệ Hoa đều nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao đâu em, học lớp cô Như Lan em cũng thi đậu đệ Thất Ngô Quyền mà!...” Thì ra do sự chơn chất của Má tôi, hai cô biết nguyên nhân tôi đòi chuyển lớp. Câu nói cuối cùng cô Lệ Hoa nói với Má của tôi, đến giờ tôi vẫn nhớ: “Chuyển lại cũng được, nhưng như vậy cô Như Lan sẽ buồn …” Dịu dàng với học trò, tế nhị với đồng nghiệp, là dấu ấn đẹp trong lòng tôi đối với cô Phan Thị Lệ Hoa.
Lúc biết tin cô Lệ Hoa định cư ở Hoa Kỳ, tôi từng mơ có dịp được gặp lại cô, rồi kể cô nghe kỹ niệm “nho nhỏ, vui vui” thời học trò trường Nữ Tỉnh Lỵ Biên Hòa của tôi. Chắc chắn cô Lệ Hoa không thể nào nhớ tôi, đứa học trò ngồi học lớp Nhứt B của cô chỉ được mươi ngày. Nhưng tôi tin, nếu tôi nhắc lại kỷ niệm này cô Lệ Hoa sẽ rất vui. Tôi vẫn hay mơ “kỳ kỳ” như vậy, bởi ước mơ đâu có… tốn kém, tội gì tôi không nuôi nấng ước mơ?
Bây giờ thì, tôi không thể gặp lại cô Phan Thị Lệ Hoa nơi cõi tạm nữa rồi. Bởi cô đã vội đi về bến vĩnh hằng, trước khi tôi và cô có duyên cơ hạnh ngộ. Dẫu biết qui luật sinh tử đời người rồi ai cũng trãi, nhưng tôi vẫn nao nao buồn đọc đi đọc lại mẫu tin ngắn ngủi về cô. Cô ơi, có những ước mơ không bao giờ trở thành sự thực. Được gặp lại cô, là giấc mơ mãi mãi xa vời trong cuộc đời em…
Tháng 06/2013
Diệp Hoàng Mai
Phụ Đính:
Học sinh trường Nữ Tiểu học Biên Hòa.

Cô Lệ Hoa và học trò cũ trong dịp họp mặt Tất niên Hội Biên Hòa tại Nam CA - tháng Giêng/ 2013