CHÙM THƠ GỬI TẶNG NGƯỜI XƯA.
Chiều sang sông Hậu, con phà chênh vênh.
Tưởng chừng sẽ gặp được em.
Cho vơi thương nhớ, bao niềm đắm say.
Xe vào xa cảng Miền Tây.
Đèn đêm tỏa sáng, phố đầy người qua.
Chuông nhà thờ đỗ thánh ca.
Ngỡ em đi lễ che tà áo nghiêng.
Về qua ngõ vắng nhà em.
Vườn cau rủ lá treo đèn kết hoa.
Mới hay đám hỏi người ta.
Anh về thắp nến đám ma trong hồn.
Đưa tay châm điếu thuốc thơm.
Nhắp môi chén rượu say hồn thương đau.
Cuộc tình chưa hiểu được nhau.
Người ta phụ nghĩa tham giàu gấm nhung.
Xuân sang em đã theo chồng.
Bỏ con đò vắng buồn trông mây trời.
Anh nhìn nước lững lờ trôi.
Mới hay tình đã xa rời tầm tay.
Em ru cháu ngoại ngủ say.
Đưa tay vuốt sợi tóc may ngã màu.
Tôi qua chợt thấy lòng đau.
Bốn mươi năm giấc chiêm bao ngủ vùi.
Giáng sinh lại đến bên đời.
Niềm riêng thức giấc, tôi ngồi dõi theo.
Biên Hòa, ngày 14/12/2011.
Đỗ công Luận.
Bỗng nhiên, thương nhớ người dưng.
Người muôn năm cũ đã từng khổ đau.
Cho tôi mộng mị chiêm bao.
Đêm ru nỗi nhớ tiêu dao đỉnh hồn.
Thuở trời và đất gặp nhau.
Thuở tôi mới biết thế nào là yêu.
Em khoe dáng ngọc mỹ miều.
Tôi điên giữa phố những chiều lang thang.
Rồi em cất bước sang ngang.
Tôi so phím nhạc cung đàn đứt dây.
Ru tôi nửa mãnh trăng gầy.
Trăng treo đầu súng, từng ngày nhớ nhau.
Em qua khẻ mím môi chào.
Tôi cười chợt thấy lòng đau đớn lòng.
Em giờ khép cửa mùa Đông.
Có chồng mà vẫn cô phòng quạnh hiu.
Đời em vui ít, khổ nhiều.
Vui trong nước mắt trăm điều xót xa.
Chợt nghe thương nhớ người ta.
Thương cho số kiếp mãi là khổ đau.
Thà rằng đừng có gặp nhau.
Người Tương giang vĩ, kẻ đầu sông Tương.
Gặp chi tình khúc đoạn trường.
Tơ hồng có lúc lạc đường phải chưng?
Bỗng nhiên, thương nhớ người dưng.
Phải xưa hai đứa thà đừng biết nhau.
Tôi về vỗ giấc chiêm bao.
Tìm vui kỷ niệm ngày đầu biết yêu.
Biên Hòa, ngày 2/5/2012
Bài thứ bảy
GIÁNG
SINH LẠI ĐẾN BÊN ĐỜI.
Bốn mươi vòng trái đất lăn.
Giáng Sinh lại đến thêm lần suy tư.
Bơi trong ký ức mệt nhừ.
Trái tim rướm máu thật hư không cùng.
Bên đời cơm áo bao dung.
Thương ai nhức nhối theo từng bước đi.
Mưa Thu chẳng nói năng gì.
Gió Đông e ấp người đi theo chồng.
Xổ lồng chim sáo sang sông.
Lia thia quen chậu tơ hồng sánh đôi.
Người quên bán rẻ tình tôi.
Mùa
Đông đến sớm em ngồi ru con.
Cũng may trái đất vẫn tròn.
Bên ni, bên nớ hãy còn gặp nhau.
Dẩu ngăn cách mấy dậu rào.
Vẫn nghe nồng ấm tình trao mắt buồn.
Ngồi nghe nhung nhớ gọi hồn.
Với tay mái tóc không còn như xưa.
Em ngồi tan buổi chợ trưa.
Anh gom nước mắt để mua nụ cười.
Giáng Sinh lại đến bên đời.
Chúa ơi, con muốn làm người thiện tâm.
Xoe tròn hai chữ yêu em.
Vùi chôn xuống đáy mộ phần thương đau.
Biên Hòa, ngày 29/11/2012.
Bài thứ tám.
MÙA ĐÔNG NĂM ẤY.
Em cho tôi trái tim rớm máu.
Để mùa Đông giá lạnh thương đau.
Máu không chảy tuôn trào đỏ ngực.
Kết tủa sông băng khẻ mím môi chào.
Gom thương nhớ tôi về phố cũ.
Chiều người qua chẳng thấy em đâu.
Nắng ven sông hồn tôi héo rũ.
Nhớ người đi xa mấy nhịp cầu.
Em đi bỏ bến sông xưa vắng.
Đò chùng dây nức nở sầu Đông.
Tình xa khuất cuối đường câm lặng.
Người xa tôi giủ áo theo chồng.
Mùa Đông năm ấy tôi buồn quá.
Gắng gượng cười vui tim tái tê.
Tiếng pháo nhà ai rền trước ngõ.
Hoa bướm ngày xưa tỏ lối về.
Mùa Đông ấy mặt trời ngủ sớm.
Đêm thật dài nổi nhớ xanh xao.
Tay gối súng ven rừng em đến.
Nhoẻn môi cười ru ngủ tình đau.
Giờ tóc xưa ủ màu tuyết bạc.
Bốn mươi năm Đông cũng phai màu.
Thôi em nhé, tình như ảo giác.
Chẳng có gì trói chặt đời nhau.
Cố mà quên hồn chưa nhắm mắt.
Năm, mười năm ẩn hiện đâu đây.
Cho kỷ niệm cuối đầu gục mặt.
Ngồi cùng ta thân xác hao gầy.
Mai thất thểu đi vào huyệt mộ.
Mang tình chôn giấc ngủ ngàn năm.
Ngước mặt nhớ mùa trăng cổ độ.
Nhỏ dùm anh chút lệ thương thầm.
Mùa đông ấy, tôi buồn quá đổi.
Bốn
mươi năm có hiểu lòng nhau...
Bài
thứ chín
ĐÔNG VỀ, CUỐI MẶT CHÀO THƯA.
-Kỷ niệm 40 năm, ngày chết một cuộc tình-
Người đi qua phố dập dìu.
Tôi ngồi dỏi mắt buồn thiu một mình.
Tung bay áo trắng nguyên trinh.
Đưa nhau mừng lễ Chúa sinh ra đời.
Thông cao tỏa sáng tầng trời.
Ngôi sao Bắc đẩu soi đời tối tăm.
Trong hang đá lạnh Chúa nằm.
Con chiên đồng vọng hồng ân đức Trời.
Tôi nhìn theo ánh sao rơi.
Tìm trong cuối nẻo sao đời hắt hiu.
Chúa ơi, lầm lỡ đã nhiều.
Con xin nhận lấy những điều Chúa răn.
Em buồn dấu mặt khóc thầm.
Chỉ lần thôi đủ ăn năn một đời.
Người sao hờ hửng tình tôi.
Để cho lệ nhỏ tuông rơi theo mùa.
Đông về, cuối mặt chào thưa.
Bốn mươi năm đủ già nua cuộc tình.
Chấp tay Mừng Chúa Giáng Sinh.
Cho con trọn kiếp sinh linh lụy phiền.
Cho em hạnh phúc ấm êm.
Anh làm ánh mặt trời đêm soi đường.
Lỡ mai sông suối cạn nguồn.
Vẫn còn nước mắt yêu thương ngập hồn.
Bây
giờ còn nhớ nhau không...
Biên Hòa, ngày 18/12/2012.
Đỗ Công Luận.
Bài thứ mười.
NỤ CƯỜI CUỐI NĂM.
Sáng hai chín Tết bôn chôn.
Bước chân xuống phố Chợ Đồn đông vui.
Chợ Xuân tràn ngập tiếng cười.
Chào nhau buổi sáng, lời mời cuối năm.
Cúc vàng tung cánh Xuân phân.
Nụ mai hé nhụy bước chân về cùng.
Cho nhau vừa (dừa), đủ, cầu, sung.
Bán mua trong những nỗi mừng chợ phiên.
Trưa về ngang ngõ nhà em.
Người xưa tựa cửa bên thềm pha phôi.
Em cười rạng rỡ cùng tôi.
Bốn mươi năm có tiếng cười chào nhau.
Đêm giao thừa ngủ chiêm bao.
Nằm mơ tôi ngỡ hái sao trên trời.
Ngày xưa tình viết nên lời.
Giờ đâu chỉ có nụ cười cuối năm.
Mất nhau từ độ vào Xuân.
Gặp nhau cũng chỉ phân vân ngôn từ.
Tôi về giữa chốn thực hư.
Mùa Xuân thức giấc đau nhừ trái tim.
Biên Hòa, ngày 10/2/2013.
Đỗ Công
Luận.
Bài cuối cùng.
BÀI THƠ CUỐI CÙNG CHO EM.
Ngày em cất bước sang ngang.
Đỏ hồng xác pháo trãi đàng vu qui.
Ngỡ ngàng khúc hát tình si.
Bài thơ tôi gửi người đi theo chồng.
Đò em tách bến qua sông.
Phận tôi bại tướng đánh đòng tuổi tên.
Dặn lòng, cố để mà quên.
Tháng năm nhung nhớ xanh mềm suy tư.
Em vui duyên mới mệt nhừ.
Ba năm hương lửa tình như sóng cuồng.
Gặp em tay ẳm tay ôm.
Ru con thơ ngủ nghe hồn thương đau.
Nhìn nhau mím chặt môi chào.
Cho em hạnh phúc nhà cao lầu tường.
Bao năm tình mãi vấn vương.
Sống trong kỷ niệm vui buồn với ai.
Em quì khóc trước quan tài.
Người trăm năm đã đường dài duỗi chân.
Thì thôi duyên số định phần.
Tôi ngồi thinh lặng khóc thầm ai hay.
Bốn mươi năm, giấc mơ dài.
Tóc xưa xanh mượt thắt cài vòng hoa.
Bây giờ nước mắt xót xa.
Tang chồng vương vấn khóc òa mỗi đêm.
Bài thơ cuối cùng cho em.
Ngồi buồn tôi viết trăng nghiêng lưng trời.
Chỉ còn là nước mắt rơi.
Cũng đành số kiếp không rời tầm tay.
Ừ thôi, người ngủ cho say...
Biên Hòa, ngày
23/5/2013.
luando11251.