Mẹ yêu dấu nhất đời con!
"Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra."
Mẹ ơi, hôm nay là một ngày vô cùng đau đớn của chúng con. Nước mắt không thể lấp đầy nỗi đau trong lòng con. Con không biết nói thế nào để diễn tả được nỗi buồn đau của mấy anh chị em chúng con khi nhìn thấy mẹ đã nằm im, không còn nói cười với chúng con và sẽ mãi mãi không ở chung với chúng con nữa! Thật đau lòng quá mẹ ơi!
Mẹ ơi, tình thương bao la như trời biển của mẹ, con không thể nào kể hết ra đây được. Chúng con, mỗi đứa con của mẹ đều có rất nhiều câu chuyện để nhớ thương về mẹ, để hồi tưởng laị tình yêu vô bờ bến của mẹ dành cho chúng con. Nhưng trong lòng con, con vẫn nghĩ mình là đứa con được mẹ thương yêu nhiều nhất và con đã có rất nhiều kỷ niệm với mẹ. Những gì mẹ đã làm cho con từ lúc bé thơ đến giờ, những yêu thương mẹ đã dành cho con trong bao nhiêu năm tháng đã khắc sâu trong tâm trí của con.
Thuở ấu thơ,
con là một con bé mỏng manh, yếu ớt, mẹ đã khổ cực vì con biết bao nhiêu. Mẹ đã hao tổn biết bao nhiêu sức lực,
tâm trí để lo lắng, chăm sóc con vì cái bịnh suyễn quanh năm của con. Con đã bị bịnh suyển từ nhỏ, đến lúc 2,
3 tuổi bịnh của con càng nặng thêm. Con bị khó thở, mẹ không thể đặt con xuống
giường được. Suốt đêm con khò khè, hơi thở đứt quãng như muốn ngừng lại nên cứ
khóc mãi không ngủ được. Bao nhiêu đêm con bịnh, con khóc, con không ngủ là bấy
nhiêu đêm mẹ thức trắng,
để vác con trên vai đi qua đi lại trong nhà cho con được thở. Biết bao nhiêu đêm như thế làm cho thân
thể mẹ hao gầy bơ phờ vì con, nhất là lúc mẹ đang mang thai em của con gần đến ngày sanh nở. Một cái thai đang mang
trong người đã quá mệt nhọc,
lại thêm một con bé 2, 3 tuổi vác trên vai dỗ dành suốt đêm. Mẹ đã khổ cực vì
chúng con biết bao! Lúc con mang thai đứa con đầu tiên, con càng thấu hiểu công lao trời biển
và tình thương bao la của
mẹ:
"Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài mẹ thức đủ vừa năm
"
Con là đứa con ốm yếu nhất trong nhà. Có lẽ vì vậy mà mẹ thương con nhiều nhất phải không mẹ? Trán con bị ghẻ lở quanh năm, mẹ dùng tất cả những thứ thuốc gia truyền nào mà mẹ nghe được, biết được để chữa cho con lành bịnh. Mẹ bắt các anh chị bằng mọi cách phải đi kiếm thuốc cho con để trị bịnh suyển. Mật gấu đâu phải là thứ dễ tìm, nhưng mẹ đã lặn lội tìm kiếm cho bằng được để cho con uống với hy vọng con được khỏe mạnh. Mẹ còn khoét gốc cây chuối bỏ đường phèn đem nấu lên, canh bếp lửa trong nhiều giờ để lấy nước cốt cho con uống, mẹ hao tổn bao nhiêu thời gian, sức lực vì con. Còn nhớ lúc con khoảng 5 hay 6 tuổi, ngày ngày cứ 5 giờ sáng mẹ phải bế con đi bác sĩ để chích cho con khỏi bịnh suyển. Có khi mẹ đem con đi đủ các thầy bùa, thầy pháp, chỗ nào xa xôi, khó khăn, khổ cực đến mấy mẹ cũng đi với mục đích tìm thầy, tìm thuốc để chữa bịnh cho con. Mẹ bế con đi bộ qua đoạn đường dài thăm thẳm. Bế con trên tay nặng trĩu lại còn vừa sợ ma vừa sợ chó cắn, nhưng vì thương con mà mẹ vẫn cứ đi. Vì thương con mà mẹ quên cả thân mình. Chó chạy theo sủa, con cứ rối rít kêu mẹ: “Mẹ ơi, con sợ chó cắn". Chân con cuống quýt quơ lên phía trên để không bị chó cắn, chớ có biết đâu là mẹ có thể bị chó cắn. Vậy mà mẹ có nghĩ gì đến thân mẹ đâu!
Những lúc con bịnh mẹ đã cực khổ với con như vậy. Mẹ chỉ mong sao nhìn thấy con vui là mẹ yên lòng. Mẹ ơi, Con nhớ hoài có những buổi trưa hè nắng gắt con đi học mà lại thích đi bộ với chúng bạn cho vui. Không muốn con đi dưới trời nắng gắt, thấy con thở khò khè vì bịnh suyển mà lòng mẹ xót xa. Mẹ bước theo sau nhìn theo bóng con, cho đến khi con đã đi khuất thật xa mới quay về. Ơi, mẹ yêu dấu của con, con thương mẹ biết bao nhiêu!
Những ngày cuối cùng ở Việt Nam, con vẫn
còn nhớ mãi, gia đình mình phải đau đớn rời bỏ mái nhà êm ấm ở Biên Hòa để đi
Saigòn
ở tạm, trong lúc chuẩn
bị rời Việt Nam đi tị nạn ở Hoa Kỳ. Trong cảnh nước mất nhà tan, một người phụ
nữ từ trước tới giờ chỉ biết lo việc gia đình như mẹ, bỗng trở thành trụ cột chống vững cho cả
gia đình. Trong những ngày lâm nguy của tháng 4/1975, mẹ rất lo sợ cho sự nguy
hiểm của Ba. Mẹ nói Ba mà bị kẹt ở lại thì không thể nào sống được, nên mẹ đã tìm đủ mọi người, mọi cách để
gửi gắm cho Ba đi trước. Mẹ nói sợ nguy hiểm cho Ba nên Ba phải đi trước còn mẹ
ở lại cũng không sao, mẹ sẽ cố gắng thu xếp cho cả gia đình mình. Cả đời mẹ đã
hy sinh cho Ba và các con mà không hề nghĩ đến thân mình.
Trong
cảnh dầu sôi lửa bỏng biến
loạn từng ngày, mẹ đã lo chu toàn cho anh chị em chúng con rời Việt Nam để đi định
cư ở Hoa Kỳ. Mẹ ơi, con không thể diễn tả được lòng thương yêu của mẹ, đối với chúng con to lớn đến chừng nào!
Mẹ đã tiện tặn, dành dụm tiền để dành cho những ngày này. Cũng nhờ mẹ vất vả,
hy sinh cả đời không tiêu xài phung phí,
để bây giờ có số tiền dành dụm đó mà lo cho cả gia đình, trong những ngày tháng cuối cùng sống ở
Việt Nam và chi phí cho cả gia đình sang được vùng đất tự do nầy. Con nhớ lời
khấn nguyện của mẹ, xin ơn trên phù hộ cho gia đình mình ra đi được đầy đủ là mẹ
vui rồi, mẹ không cần gì khác.
Đúng như lời khấn của mẹ, các anh của con đã có
gia đình
riêng cũng tụ họp về
rồi gia đình mình đã ra đi đầy đủ. Không còn của cải gì nữa, chỉ còn có Ba Mẹ,
anh chị em chúng con cùng các cháu, gia đình mình phải làm lại từ đầu. Mẹ vẫn
luôn là trụ cột của gia đình, mẹ đã mang đến cho các con hạnh phúc tràn đầy,
cho các con một tình thương vô bờ bến và để lại cho các con một tấm gương soi
sáng đoạn đường còn lại của cuộc đời. Mẹ yêu, đối với chúng con, mẹ là tất cả!
Những ngày gia đình mình ở đảo
Guam, hôm đó con bị bịnh mà cứ nói ước gì có một
ly fruit cocktail để ăn. Mẹ nghe con nói như vậy rồi âm thầm một mình đi đến
nhà ăn, xa mút tận mấy
khu lều để lấy cho được ly cocktail đem về cho con ăn. Nhưng than ôi, trời đã tối mà con nhìn hoài
cũng không thấy mẹ ở đâu hết. Trông ngóng một hồi lâu con mới nhìn thấy mẹ từ
xa đi đến, trên trán mẹ là một lớp băng trắng... Me đã khóc òa lên khi mẹ kể lại
… vì không nhìn thấy, mẹ vấp phải cái cọc của căn lều nơi nhà ăn, mẹ té ngã máu
tuôn chảy ra trên trán, người ta phải đưa mẹ đến Hội Hồng Thập Tự để băng vết
thương rồi mới để cho mẹ về. Mẹ ơi, nói đến đây nước mắt con lại tuôn tràn ra
không cầm lại được. Tình thương của mẹ dành cho con thật vô bờ bến.
Ngày con lên xe hoa mẹ khóc âm thầm
trong lòng, vì con không còn được ở gần bên mẹ nữa.
Mẹ ơi, con thương mẹ quá, mẹ mỗi ngày một già đi, sức khỏe của mẹ mỗi ngày một
yếu đi, lưng mẹ mỗi ngày một còng hơn. Con rất lo buồn mà không biết làm sao
kéo lại thời gian. Những lúc sau này con gặp nhiều chuyện buồn phiền riêng của
con, nên cũng không
lo cho mẹ được như ý muốn, nghĩ lại con cảm thấy hối tiếc vô cùng.
Ngày hôm nay, đêm Thứ Ba 28 tháng 10
năm 2008. Lúc
10 giờ tối trước khi đi ngủ, con bước sang phòng mẹ để đắp chăn cho mẹ, thì hỡi ôi con thấy hai cánh tay của mẹ buông thõng ra khỏi giường, mặt mẹ
tái xanh. Con đến gần sờ mặt mẹ thì đã lạnh rồi, sờ đến bụng thì hãy còn ấm... con
không muốn tin vào những gì con đang nhìn thấy, mẹ đã ngủ yên mãi mãi không bao
giờ thức dậy nữa ư? Mẹ đã ra đi đột ngột quá. Chúng con cứ sợ là khi mẹ già rồi
không đi lại được nữa,
phải nằm một chỗ bị lở lưng rồi đau đớn,
chứ có ngờ đâu rằng mẹ đã lặng lẽ mà ra đi như thế!
Lúc nào mẹ cũng nói mẹ muốn ở gần
các con, bằng mọi giá mẹ muốn được đi theo các
con. Ước nguyện của mẹ đã thành, anh chị em chúng con lúc nào cũng xúm
xít quanh mẹ. Mẹ đã được ở gần chúng con, mẹ nằm xuống chúng con vây quanh bên
mẹ. Nhưng bây giờ mẹ không còn ở với chúng con nữa, nước mắt con cứ tuôn trào,
nỗi buồn mỗi lúc một nhiều hơn. Con như người mất thần, mất mẹ cũng như con đã
mất hết tất cả. Mẹ ơi, chưa bao giờ con thấy buồn nhiều như lúc này.
Mẹ đã ra đi nhưng đức hy sinh của mẹ
sẽ ở lại mãi với chúng con. Mẹ là gương sáng cho chúng con noi theo. Mẹ đã sống
hết một cuộc đời cho chồng và cho các con. Ôi! làm sao để mẹ hiểu được nỗi lòng
của con trong những lúc thiếu vắng mẹ như thế nào.
Mẹ của chúng con đã ra đi trong một giấc ngủ bình an.
Thương mẹ nhiều
Kiều Liên cùng các anh chị em