Tản mạn cuối năm
Mấy ngày nghỉ lễ cuối năm, trời mùa đông lạnh buốt dưới độ đông đá, tôi đóng cửa nằm nhà đọc sách đề nếu có soi gương thấy mặt mày mình vẫn còn phảng phất nét học trò… già. Tôi có dịp đọc lại Tuyển tập NQ 2011 để cùng rớt nước mắt với Nguyễn Thị Hoa như Hoa đã viết rất chân tình về đặc san NQ 2006 phát hành nhân dịp họp mặt chs NQ toàn thế giới lần đầu :
“- Một ngày đẹp trời, có một quyển đặc san NQ bay nửa vòng trái đất về đến tay tôi. Mừng đến rơi nước mắt...”
Tướng là chỉ có mình sống đời lưu lạc, mất quê hương, mất trường xưa mới hay mau nước mắt khi nhắc đến "quê hương nếu ai không nhớ thì không lớn nổi thành người" không ngờ cô bạn ròm ngày xưa cũng giọt ngắn giọt dài như khi tìm lại được Ngô Quyền xưa trên những trang giấy.
Nước mắt chưa kịp lau bằng Kleenex, giọt cũ chưa ráo thì lại có giọt khác tiếp nối khi đọc lại bài của đàn anh Huỳnh Văn Huê về chuyện anh nâng niu, gìn giữ một viên gạch hình khối chữ nhật anh lượm được khi trường xưa bị san bằng để xây trường mới. Viên gạch mà anh Huê đã lục lạo tìm kiếm trong đống gạch vụn đổ nát ngày trường xưa về với cát bụi trước “…ánh mắt ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ của nhiều người..."
Xin được phép "nói chuyện riêng" với anh Huê và Hoa.
“-Thưa anh Huê, không có mặt ở trường xưa, "thánh địa" êm ái hồn nhiên thời học trò của anh em mình và của rất nhiều chs NQ, đề cùng anh Huê "đãi cát tìm vàng", nhưng đàn em hiểu cảm giác mất mát của anh. Em tin là trong một góc nhỏ của ký ức thầy trò NQ, trường xưa vẫn còn nguyên, không bao giờ bị san bằng. Ngày nào chs NQ khóa 19 trở về trước còn tồn tại trên đời, ngày đó cửa Khổng sân Trình NQ thời Trung học của mình vẫn còn nguyên. Em tin chắc như vậy.”
“- Hoa thân mến, không phải chỉ một mình mày rớt nước mắt khi đọc lại hồi ức về trường xưa. Hồi đó tụi mình cùng cười giòn giã mỗi ngày từ đường Quốc lộ 1, đến đường Trịnh Hoài Đức, rồi đường Nguyễn Hữu Cảnh. Bây giờ tụi mình cùng khóc âm thầm khi nhắc đến thời đi học, nhất là nhắc đến BC, YN, C. đi mãi không về. Điều khác biệt là ngày xưa mình cười cạnh nhau, chỉ cần giơ tay lên là có thể tay bắt mặt mừng; bây giờ mình ở xa nhau nửa vòng trái đất. Thế hệ trước đã cùng "khóc cười với vận nước nổi trôi”. Mình tài hèn sức mọn hơn chỉ dám cùng khóc cười với kỷ niệm thời mới lớn ở NQ yêu dấu ngày xưa phải không Hoa?
Một năm cũ sắp khép lại, thời gian trôi nhanh cuốn theo nhiều thứ và cả nhiều người thân yêu về với cát bụi.
"Tính sồ cuối năm" trong công việc có đủ cộng, trừ, nhân, chia. Chỉ cần chuyển dịch "con chuột" và "mũi tên" trên monitor thì các phép tính thay đổi được theo ý muốn. Nhưng quyển sổ cuộc đời thì dù có tính kiểu nào đi nữa, dấu cộng cùa thời gian vẫn vô tình, tàn nhẫn phân phát đều đặn cho tất cả động vật và thực vật. Dấu nhân của tình cảm vẫn thầm lặng khắc ghi. Dấu trừ luôn luôn có mặt trong sức khỏe và sắc diện. Dấu chia hiện diện trong tư tưởng nên thiên tài luôn hiếm quý ở trần gian. Ước gì con người hoán đổi được vị trí của bốn phép tính tưởng như đơn giản mà phức tạp hơn cả mọi lớp toán cao cấp trên đời. Chẳng hạn nếu dấu cộng nằm trước sức khỏe và tuổi trẻ. Dấu trừ đi theo ích kỷ, và oán thù. Dấu chia hiện diện cùng ân sủng và hạnh phúc. Dấu nhân gắn bó với chia xẻ và thương yêu thì thiên đàng rất gần và có thật ở đời sống hàng ngày.
Ngày xưa học lớp 12 chuyên toán, chúng tôi giải được rất nhiều bài toán khó từ lượng giác, đạo hàm đến tích phân... Vậy mà hơn nửa cuộc đời vẫn vất vả loay hoay , đôi khi bó tay, trước những cộng trừ nhân chia đơn giản của cuộc đời.
Và vì vậy Hoa ơi, bạn bè thân mến ơi, Huỳnh Phước Minh đã làm thơ, và Hương đã viết văn để bù lại cho tội không giải được bài toán cuộc đời. Hồi xưa còn học Ngô Quyền tụi mình cứ ngây thơ tưởng nếu giải được những bài toán khó thì giái được mọi ẩn số của cuộc đời như trẻ thơ tin ông già Noel có thật trên đời. Trong cái ngây thơ, cả tin ở đời sống, mình đã có được một hành trang kỷ niệm ngọt ngào để mang theo canh cánh bên lòng…
Nguyễn Trần Diệu Hương – Christmas 2011
viết cho chs NQ khóa 15, 16, 17, và 18