Chỉ còn vô thức
Khi
em hát cung phiến buồn ngà ngọc
Để tôi đàn vào vạt tối mù sương
Niệm khúc nào chợt tràn, thuở yêu thương
Và con nhện giăng sầu tơ trên tóc
Khi em về tình xanh nguyên trong cặp
Tóc đen mun còn đôi mắt long lanh
Đôi môi ngon sao cứ mãi trong lành
Ngọn sóng vỗ dưới chân cầu sắp... sập
Khi em đi ta chỉ còn vô thức
Lại lang thang, lang thang… lại lang thang
Biết về đâu cơn sóng biển ngang tàng
Sao vết phỏng siêu hình đau hết mức
Khi em đến là một lần đến...chết
Biến ta thành tên ác quỷ hiền khô
Giữa Thiên đường ôm triền sóng nhấp nhô
Ở nơi đó thiên thần còn lê lết
Khi em khóc là cả trời theo khóc
Tỷ vì sao với nước mắt đầm đìa
Chỉ mình ta còn lai rai thơ, cóc...
… cần đâu, sao mà phải sợ chia lìa
Em cứ đi như chưa từng đã đến
Đến làm gì rồi lại một chia ly
Thà không biết lấy gì khêu ngọn nến
Lửa hồng nhan làm mồi nướng nhâm nhi
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc !!
Ta đã đi và ta lại sẽ về!
Đào Nam Hòa CHS NQ
9/6/2011