Tôi không phải là nhà văn chuyên nghiệp mà chỉ là một người thích viết văn làm thơ theo cảm hứng của mình mà thôi để đem chút niềm vui tinh thần nho nhỏ đến với quý bạn hữu thích sinh hoạt thơ văn như tôi.
Một phần khác, tôi viết văn làm thơ để cho trí não của tôi không bị "mụ" đi vì tuổi không còn trẻ nữa của tôi.
Chiều nay tôi nhận được một điện thư của một người bạn thân quen ngày cũ, cô Mary Nguyễn, trước kia cùng sinh hoạt trong Hội Cao Niên Người Việt Oregon bây giờ tạm ngưng hoạt động vì các "lão trượng, lão bà bà" không còn sức khỏe như xưa nên sức khỏe nên không dám lái xe đường xa đi họp nữa.
Tôi thật rất xúc động nhớ về tuổi thơ của mình khi xem những hình ảnh dễ thương của các cháu nhỏ đón mừng Tết Trung Thu do Cộng Đồng Người Việt Clark County và CDVNOregon tổ chức qua các link dưới đây trong điện thư nói trên.
Mời bạn xem nhé.
1-Hình ảnh Tết Trung Thu 2025 do Cộng Đồng Người Việt Clark County tổ chức
https://photos.app.goo.gl/
Cảm ơn cô Mary Nguyễn và Cộng Đồng Người Việt Clark County rất nhiều nhé.
Nhiều khi người viết cũng khe khẽ hát một mình bài hát Tuổi Thơ của Lê Thương mà ngày xưa tôi đã hát:
Tuổi Thơ
Trời xanh xanh mát
Hương thơm thơm ngát
Cùng nhau ta múa điệu ca
Cùng nhau ta hát đời ta
Nhụy hoa thanh khiết
Men hoa ngây ngất
Hát cho tâm hồn được khuây
Cũng như cánh đẹp được bay
Sớm bắt bướm hái hoa kêu la nô đùa
Chiều lại ra dạo chơi vườn hoa
Tối quyến luyến má ba vui ca bên đèn
Rồi ban đêm nằm ngủ mơ thấy tiên
(Nguồn: Trích bài bài hát Tuổi Thơ của Lê Thương)
Hoặc là:
Kìa Con Bướm Vàng
Kìa con bướm vàng
Kìa con bướm vàng
Xòe đôi cánh
Xòe đôi cánh
Tung cánh bay lên trên trời
Tung cánh bay lên trên trời
Em ngồi xem ...
Em ngồi xem .
(Nguồn: Nhạc trong dactrung.net)
Người viết lại lan man nhớ đến bài viết ngắn ngắn của tôi khi tham gia câu lạc bộ viết văn thuộc diễn đàn Thư Viện Việt Nam Toàn Cầu mà tôi là một thành viên.
Một thành viên đã đề nghị: những học viên sau khóa học lớp viết văn của thầy Phan Nhật Nam chấm dứt, mỗi người viết một câu chuyện mà trong đó phải có mấy chữ như sau: Có lòng hận thù, sự bao dung ,cảm mến, tương tư, chiếc ấm trà, điện thoại, cây chỗi, cây đinh, chiếc lồng đèn.
Mỗi người tùy theo tâm tư, sở thích, nguyện vọng của mình mà viết nên một câu chuyện với những chữ nói trên. Thôi thì đủ trò đủ kiểu, người thì viết chuyện giả tưởng, người thì viết chuyện trinh thám, người thì viết chuyện vui v.v... rất là thú vị, hấp dẫn.
Riêng tôi đã viết như sau, xin được chia sẻ cùng với quý bạn đọc cho vui nhé vì ít nhiều gì cũng có liên quan đến chủ đề Tết Trung Thu này.
Niềm Hạnh Phúc Bình Thường Đơn Giản
Cuộc đời trần thế có vui buồn lẫn lộn, có lòng hận thù và cũng có sự bao dung, có sự cảm nến nhau và cũng có lòng đố kỵ, phải không bạn?
Một đứa trẻ mới sinh ra, sống hồn nhiên vô tư trong vòng tay âu yếm của mẹ cha và những người thân trong gia đình. Đứa bé lớn dần lên đến tuổi biết yêu, biết thương nhớ tương tư đến người “chàng hoàng tử bạch mã” hay “cô công chúa diễm kiều”. Nếu hội đủ nhân duyên, tình yêu kia sẽ đi đến hôn nhân và một mái ấm gia đình được xây dựng trong đó vợ chồng con cái sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau.
Ôi! Có hình ảnh nào đẹp hơn trong một đêm Trung Thu với vầng trăng sáng tỏ trên cao, người cha ngồi thưởng thức chung trà nóng đuợc pha trong chiếc ấm trà đặt trên bàn gần đó. Ông lặng nhìn đàn con nhỏ đang chơi trò đốt đèn trung thu với những chiếc lồng đèn xanh đỏ vừa mới mua về. Những đứa trẻ cười nói rộn ràng, vui vẻ. Trong bếp, bà mẹ vừa nói điện thoại với bà mẹ ở tiểu bang xa, vừa vói tay lấy cây chỗi được treo trên một cây đinh để quét một vài mảnh vụn bánh trung thu rơi rải trên sàn bếp.
“Tiếng cười lời nói vang vang
Bình thường, giản dị, thiên đàng là đây”
(Thơ Sương Lam)
Quả thật là một thiên đàng hạnh phúc, phải không bạn?
(Việt Nam Toàn Cầu)
May mắn thay, bài viết này được chọn đăng trong Tuyển Tập Văn Học Việt năm 2011 (trang 215) cùng với hai bài viết khác của người viết do Thư Viện Việt Nam Toàn Cầu ấn hành năm 2011.
Xin cám ơn lòng ưu ái của ban điều hành TVVN đã dành cho người viết. Thế cũng vui! Đừng tưởng “tuổi già” là “tuổi chỉ biết buồn” đâu nhé.
Bạn có muốn sống vui sống khỏe không? Nếu muốn, xin hãy bớt lo lắng và cùng đọc với người viết một tài liệu vui vui dưới đây đã được người viết sưu tầm về chia sẻ với bạn. Chắc chắn rằng bạn sẽ cười xòa ngay tức khắc.
Lo Lắng
Có hai chuyện phải lo lắng:
Hoặc là bạn khỏe mạnh hoặc bạn bị đau.
Nếu khỏe mạnh, thì chẳng có gì phải lo lắng
Nếu bị đau, thì có hai điều phải lo lắng:
Hoặc sẽ được bình phục hoặc sẽ chết.
Nếu được bình phục, thì chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu bị chết, thì có hai điều phải lo lắng.
Hoặc lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục.
Nếu lên thiên đàng, thì chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu xuống địa ngục, thì sẽ bận tíu tít bắt tay bạn bè cũ,
còn thì giờ đâu nữa mà lo với lắng...
Thế thì tại sao bạn phải lo???
Xin chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Nguồn: tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi- MCTN 781- ORTB 1122-10-7-25)

