
Nhớ Cha
Xướng
Hạc tiễn đưa Cha đến cõi Trời
Dâng trào giọt tủi tiếc thương rơi
Cưu mang gồng gánh gian lao phận
Bươn chải mưu sinh vất vả đời
Nghiêm khắc trui rèn tình khó vợi
Ân cần dưỡng dục nghĩa khôn vơi
Cù lao chín chữ chưa đền đáp
Ray rứt lòng con mãi nhớ người
ThanhSong ntkp
CA.17/06/2025
Giọt Lệ Ngày Lễ Cha
Xướng
Hoài niệm song phần cố thổ xa
Bình Sơn an nghỉ nghĩa trang nhà
Thèm nghe dạy dỗ cùng khuyên nhủ
Ước được trui rèn lẫn mắng la
Tấm ảnh hương vờn dâng chén rượu
Bàn thờ khói tỏa cúng chung trà
Ân sâu nghĩa trọng không tròn vẹn
Mắt đẫm dòng châu khóc Lễ Cha
ThanhSong ntkp
CA.17/06/2025
Ơn Cha Nghĩa Mẹ
Xướng
(Liên hoàn Nhị thủ)
Ơn trời biển rộng sánh ngàn muôn
Nghĩa trọng thâm ân tựa suối nguồn
Nhớ mãi nghiêm đường mình hạc yếu
Thương hoài từ mẫu dáng mai thuôn
Đời Cha khó nhọc không hờn trách
Phận Mẹ gian truân chẳng khổ buồn
Thành đạt nên người chưa báo hiếu
Lòng con khắc khoải giọt sầu tuôn
-/-
Lòng con khắc khoải giọt sầu tuôn
Lá vọng rừng cây nước tưởng nguồn
Bái lạy bàn thờ tha thiết nhớ
Chùi lau hình ảnh xót xa buồn
Tàn đêm ngóng mãi sông ngân quạnh
Lụn bấc trông hoài bóng nguyệt suôn
Khấn nguyện song thân về bến giác
Miên trường cõi Phật thảnh thơi luôn
ThanhSong ntkp
CA.17/06/2025
Thương Nhớ Cha Hiền
Họa Hoán vận
(Bát điệp từ Cha)
Giáo dưỡng công Cha phủ khắp trời
Tình Cha bát ngát tựa trùng khơi
Ơn dày Cha lấp ngôi sao sáng
Nghĩa nặng Cha che bóng nguyệt ngời
Cha đã đương đầu không lúc nghỉ
Cha còn gánh vác chẳng khi ngơi
Ngày Cha hạc tiễn lòng ray rứt
Thương nhớ Cha hiền giọt tủi rơi
ThanhSong ntkp
CA. 18/06/2025
Chuyện Kể Về Cha
Khi còn trẻ
Cha uy nghiêm như một vì tướng
Bởi không vương sát nghiệp vào thân
Dẫu cầm quân mà chẳng phải đổ máu xương
Nên thường vẫn mang yên bình về cho nơi ấy…
Trong quân phục
Trông Cha càng oai vệ…nhưng không thiếu phần bay bướm giữa tiệc liên hoan.
Mẹ rất hiền…
Mẹ rất hiền, hiền trong cả cơn ghen
Chỉ hờn dỗi…lén…đập vỡ chiếc đèn pin
Mà Cha…soi đường về cho cô ca sĩ
Khi giải ngũ, ngồi nơi bàn giấyCha cũng giữ vị trí là một chỉ huy
Hơn nửa đời người thanh bạch
Lắm khi Cha ngã bệnh, chỉ vì manh áo chén cơm!
Cha vẫn răn dạy chúng con những điều hay lẽ phải
Lúc thơ dại…
Lúc thơ dại, con thường kinh hãi
Bởi cứng đầu, biếng học, lại ham chơi
Còn Cha…thì rất dữ đòn roi!
Không ít phen, con phải oằn người…
Đón những trận phong ba từ tay người Cha nghiêm khắc (Khi ấy con ví mình như ngọn roi mây non khốn khổ…
Bút danh Thanh Song ra đời dưới những vần thơ…
Càng giận dữ Cha càng nặng tay với đứa con khờ
Và đoạn mây già cùng tả tơi trên tấm thân non trẻ)
Chính vì thế… Chính vì thế...
Con đã không thương Cha nhiều bằng như Mẹ...
Trong gia đình…Cha vững vàng như trụ cột
Và Mẹ nép bóng Cha, yên phận một bề…
Tình Mẹ thương con như nước bể, sông, hồ
Mà trong đó…Chia đôi: công Cha nghĩa Mẹ
Giữa cuộc sống, Mẹ vỗ về khi Cha trách mắng
Chỉ vì…
Muốn đưa con vào nẻo thẳng đường ngay
Để dấn thân chốn trường đời
Đầy những cạm bẫy chông gai…
Con đã vững bước, trở nên người hữu ích…
Đến bây giờ, khi con chợt biết
Chẳng những con cần có Mẹ…
Mà con đã từng cần có Cha!
Là đến lúc…Cha đã già thêm trong khổ nhọc!
Tuy nóng tánh, Cha vẫn cưu mang đùm bọc
Khi con mới chập chững vào đời…
Với con, Mẹ là suối nguồn tuôn chảy khắp nơi nơi…
Và con biết: - Cha...
Cha là núi Thái Sơn cao vời vợi…
ThanhSong ntkp
* TB: Một chút tâm tư...
Khi Ba K.Phú nhập ngũ, K.Phú chỉ mới 7/8 tuổi (1954).
Hơn 70 năm trôi qua, hình bóng Cha vẫn còn hiện hữu trong tim K.Phú như thuở xa xưa…
Kỷ niệm đáng trân trọng là khi anh Hai K.Phú từ Mỹ về VN thăm gia đình (2001), thấy K.Phú đang lên màu vẽ bức tranh Tùng Hạc khổ lớn 1 X 2 mét, anh đứng trầm ngâm. Khi ra về, chỉ nói nhỏ… "Anh thấy cô mầy không thương Cha bằng Mẹ “ - K.Phú hỏi sao anh nói vậy, anh buồn buồn trả lời: "Cô mầy vẽ núi thì mờ xa, nhỏ xíu ở gần cuối, còn vẽ Suối thì mênh mông…” K.Phú giải thích vì cần chổ cho 5 con hạc…
Nhưng đêm đó, K.Phú giật mình nhận ra, có lẽ anh K.Phú đã nhìn thấu tim đứa em từ sâu thẳm trong tiềm thức nên K.Phú thức cả đêm và viết bài nầy…(Sau đó, K.Phú đã có bố cục lại toàn bộ bức tranh Tùng Hạc…) Sáng hôm sau chạy xe qua nhà Ba Mẹ, tặng anh Hai bài thơ. Sau bữa cơm, K.Phú cũng đưa bài thơ cho Ba K.Phú…và K.Phú hết hồn bởi nghe Ba hứ 1 tiếng thật to…K.Phú biết là Ba đang đọc cái đoạn K.Phú viết bị Ba quất roi mây nên không thương Ba bằng Mẹ…rồi…K.Phú lại nghe "Cũng được" khi Ba đặt bài thơ lên bàn…K.Phú hiểu "Cũng được" không phải là hay, dở…mà là Ba...hài lòng, vì cuối cùng, cái đứa con gái cứng đầu nầy cũng đã hiểu ra "Công Cha như núi Thái Sơn…”. - Bây giờ, tuy Ba Mẹ và anh Hai K.Phú đều đã vô thường, khi nghĩ lại chuyện hơn 20 năm xưa, lòng K.Phú vẫn còn nghe đắng ngắt…